Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Mộ Dung Lan trở nên nghiêm túc, chân thành nói: “Bố tôi và anh trai tôi đều phạm lỗi, nên đều bị ông của tôi sa thải rồi. Mấy hôm nữa, tôi sẽ chính thức vào đến tập đoàn để học tập. Do chuyện này xảy ra quá đột ngột, nên vẫn chưa công bố ra ngoài. Nếu anh không tin, có thể chờ thêm hai ngày nữa xem tin tức liền biết.”
Vương Hiền nghe vậy, trong lòng hơi dao động, không khỏi nhìn kỹ lại Mộ Dung Lan một lần nữa. Với thân phận của Mộ Dung Lan, vốn là không cần thiết đùa giỡn như vậy. Nhưng nếu như đúng thật như lời của Mộ Dung Lan, chẳng phải chuyện này có nghĩa là trong tương lai không bao lâu nữa Mộ Dung Lan sẽ tiếp quản tập đoàn nhà Mộ Dung sao. Vương Hiền ở trong ngành kinh doanh này lăn lộn nhiều năm, chỉ dựa vào dăm ba câu liền đoán được dự định của nhà Mộ Dung.
Advertisement
“Vậy tôi xin được chúc mừng cô Mộ Dung trước.” Vương Hiền để lộ vẻ mặt trịnh trọng, lúc này anh cũng đã biết được vị trí của Mộ Dung Lan. Lúc đầu, ông ấy chỉ coi Mộ Dung Lan là cô chủ của một dòng họ lớn nên không để ý. Nhưng bây giờ, hai người đã là đối tác làm ăn cùng cấp, thậm chí cô ấy còn ở cấp cao hơn ông.
“Cao Hồng, có câu nói này của cô Mộ Dung là đủ rồi.” Vương Hiền nói với Cao Hồng.
Đồng thời, ông ấy lặng lẽ nhìn Đường Tuấn, thầm nói ở trong lòng: “Người này rốt cuộc là ai vậy? Mới tới đây không đến hai ngày đã khiến nhà Mộ Dung long trời lở đất, ngay cả hiệu trưởng cũng bị đổi.”
Với mắt nhìn và cái đầu lão luyện của mình, tất nhiên ông ấy có thể nhận ra vai trò quyết định của Đường Tuấn trong lần thay người này này của nhà Mộ Dung.
“Xem ra, mình phải chú trọng đến Đường Tuấn hơn nữa mới được.” Vương Hiền âm thầm suy nghĩ ở trong lòng. Đường Tuấn có trong tay hai loại thuốc mới đầy hứa hẹn, công thêm một cô bạn gái sắp trở thành người cầm trịch trong nhà là Mộ Dung Lan. Trong tương lai, cậu ta nhất định bay lên cành cao. Loại người như vậy tất nhiên là phải tạo quan hệ rồi.
Sau khi ăn cơm với vợ chồng Vương Hiền, đồng thời, bàn bạc một số công việc liên quan đến chuyện hợp tác, Đường Tuấn và Mộ Dung Lan bèn lập tức rời khỏi khách sạn Vinh Quang.
“Như vậy có tạo thành áp lực gì cho việc tiếp quản nhà Mộ Dung của em hay không?” Trong xe, Đường Tuấn hỏi.
Cho dù Mộ Dung Lan tiếp quản nhà Mộ Dung, nhưng cô ấy cũng không phải là người toàn quyền quyết định, hơn nữa sản nghiệp trọng điểm của nhà Mộ Dung cũng không phải là khối sản nghiệp mỹ phẩm này. Điểm này đối với người bên ngoài nhìn vào, sẽ bị nghi ngờ là dùng quyền chuộc lợi riêng.
Mộ Dung Lan trợn mắt nhìn Đường Tuấn một cái, nhăn chiếc mũi rất cao lại, nói: “Hừ! Bọn họ thích nói gì thì cứ để bọn họ nói đi.”
Độ nhiên, cô ấy nghiêng đầu qua nói nhỏ vào trong tai Đường Tuấn: “Nếu như ngay cả người mình yêu cũng không giúp được, vậy em tiếp quản cái nhà Mộ Dung này còn có ý nghĩa gì nữa.”
Người thơm như hoa lan, một mùi hương thêm nhè nhè bay vào mũi của Đường Tuấn. Khi Mộ Dung Lan nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào mặt anh, khiến trái tim của anh ngứa ngáy. Đang muốn làm chút chuyện gì đó, thì Mộ Dung Lan lại hé miệng cười khẽ rụt đầu trở về, ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ giống như một nữ bồ tát uy nghiêm không được xâm phạm.
Đường Tuấn cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng lúc này anh cũng không dám làm ra chuyện gì.
Bởi vì, anh đang lái xe.
Khi hai người trở lại nhà Mộ Dung đã hơn tám giờ tối. Trong phòng khách lớn nhà Mộ Dung truyền ra tiếng nói chuyện. `