Bọn họ đã nhìn thấy người phụ nữ này ở nhà họ Mộ Dung.Lúc đó, người phụ nữ trẻ đi cùng với Hoàng Phủ Ngọc, có vẻ như cô ấy là trợ lý của Hoàng Phủ Ngọc.
“Anh Đường, tôi là Thẩm An Dung, trợ lý của tổng giám đốc Hoàng Phủ Ngọc.” Người phụ nữ trẻ bước tới trước mặt Đường Tuấn và giới thiệu ngắn gọn về bản thân.
Advertisement
Cô ta lấy từ trong cặp ra một tấm thiệp mời màu vàng và đưa cho Đường Tuấn, nói: “Tổng giám đốc của chúng tôi đã đặc biệt căn dặn rằng tôi phải tới đây đưa cho anh. Cô ấy cũng có lời muốn tôi chuyển đến cho anh là cô ấy đợi anh ở Hà Nội.”
Đường Tuấn mở thiệp mời ra, nội dung bên trong rõ ràng là mời Đường Tuấn tới dự tiệc sinh nhật của ông nội cô ấy vào một tháng sau.
“Quả nhiên là người phụ nữ nhà Hoàng Phủ. Trước mặt biết bao người lại đưa thiệp mời cho tôi, đến lúc đó, nếu tôi không đi thì coi như là tôi sai. Cô ấy có thể đường đường chính chính đứng trước mặt mọi người mà hủy hôn với tôi.” Đường Tuấn thầm nghĩ, đoán được ý đồ của Hoàng Phủ Ngọc.
“Thiệp mời tôi đã nhận rồi. Nói với tổng giám đốc của cô rằng một tháng nữa tôi sẽ đích thân đến Hà Nội tham dự tiệc sinh nhật của ông nội Hoàng Phủ. Hơn nữa, những gì tôi đã nói trước đây, Đường Tuấn này nhất định sẽ không thất hứa, tổng giám đốc các cô cứ yên tâm.” Đường Tuấn nhẹ nhàng nói.
“Vậy thì tốt rồi. Vậy thì tôi chúc anh Đường lên đường bình an.” Sau đó, Thẩm An Dung rời đi cùng với hai vệ sĩ.
Mộ Dung Lan nắm tay Đường Tuấn nói: “Đến lúc đó em đi cùng anh nhé.”
Đường Tuấn thở dài nói: “Không cần đâu. Em hãy giải quyết chuyện của nhà họ Mộ Dung trước đi đã.”
Đường Tuấn nhìn theo bóng dáng thướt tha của Thẩm An Dung, không biết vì sao, anh luôn cảm thấy chuyến đi đến Hà Nội vào một tháng sau sẽ không bình yên. Vì vậy, trong thâm tâm, anh không muốn đưa Mộ Dung Lan theo.
Khi Đường Tuấn xuống máy bay trở về thành phố Vinh, lúc đó cũng đã là buổi chiều cùng ngày.
Quách Thịnh Minh và Ninh Ðình Trung đến đón anh. Đường Tuấn cũng không thông báo cho Diệp Nam Nhật, kể từ sau buổi họp báo về loại thuốc mới và cả những chuyện xảy ra sau đó, mối quan hệ giữa anh và nhà họ Diệp đã trở nên căng thẳng.
Sau khi lên xe, Đường Tuấn hỏi Ninh Ðình Trung: “Thuốc mới có bán được nhiều không?”
Ninh Khánh Bình nói: “Tốt lắm. Mấy ngày trước, Diệp Thanh Phương vừa trả lợi nhuận đợt đầu vào tài khoản ngân hàng.”
“Được bao nhiêu tiền?” Đường Tuấn thản nhiên hỏi, gõ ngón tay lên ghế da trong xe.
“Khoảng tỷ.” Ninh Ðình Trung hơi lo lắng nói.
“Chỉ có tỷ thôi sao?” Đường Tuấn khẽ nhíu mày.
Sau khi đưa ra thị trường, Đường Tuấn đang ở một nơi xa như nhà Mộ Dung mà vẫn nghe nói đến độ phổ biến và mức độ được ưa chuộng của Thông Thần và bột Tuyết Cơ. Hơn nữa, anh vẫn là người hưởng lợi lớn nhất từ hai loại thuốc mới này, nhưng tiền hoa hồng chỉ có tỷ lại khiến không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Ninh Ðình Trung gật đầu, nhìn bộ dạng của Đường Tuấn, chậm rãi nói: “Diệp Thanh Phương đã hoàn toàn tiếp quản tập đoàn Nam Nhật. Không lâu sau khi anh rời đi, anh ta đã tái lập lại cách chia lợi nhuận. Trước đây tôi vẫn không biết gì, cho đến khi nhận được tiền hoa hồng gửi đến vào hai ngày trước, tôi mới nghe được chút tin tức. Chính vì chuyện này, nên tôi đã đến tập đoàn Nam Nhật để tìm anh ta.”
“Anh ta nói như thế nào?” Đường Tuấn hỏi.