Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này có người dè dặt đi tới, nói: “Xã, xã trưởng, hình như anh ta chính là người tên Đường Tuấn kia.”
“Là anh ta!” Trong lòng Thẩm Thành Nam hoảng hốt: “Chính anh ta đã đánh bại Phong Lôi Bát Cực Quách Thịnh Minh sao! Ngay cả vị Lão Bạch bảo vệ cho Lý Quang Huy kia cũng phải kính trọng anh ta đấy!”
Loading...
Advertisement
Giờ phút này, trong lòng Thẩm Thành Nam không còn tâm tư trả thù gì nữa, chỉ có tuyệt vọng mà thôi.
Anh ta có nghe qua danh tiếng của Quách Thịnh Minh và Lão Bạch, thậm chí anh ta từng muốn xin vào làm học trò của Quách Thịnh Minh, nhưng lại bởi vì tính cách nên bị Quách Thịnh Minh gạt bỏ ra ngoài.
Ngay cả Quách Thịnh Minh cũng không phải là đối thủ của Đường Tuấn thì sợ rằng ngay cả một trăm năm sau anh ta cũng không theo kịp Đường Tuấn được.
Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai đi trên con đường rợp bóng cây của trường đại học thành phố Vinh.
Lý Ngọc Mai đã thay một bộ quần áo khác. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn denim màu lam dài ngang đầu gối, phối hợp với một chiếc áo chiffon khiến cho khí chất cao quý của cô chủ nhà họ Lý lại xuất hiện trên người cô.
“Yên tâm đi. Tôi sẽ giúp anh.” Lý Ngọc Mai nhìn đầu ngón chân tinh xảo của mình, bỗng nhiên nói.
Đường Tuấn: “Hả?”
Lý Ngọc Mai ngẩng đầu nhìn Đường Tuấn, giật cánh mũi vểnh lên, ngược lại có cảm giác hơi đáng yêu.
Cô ta nhìn chằm chằm Đường Tuấn một lúc rồi nói: “Bình thường anh cũng không bao giờ chủ động tìm tôi, lần này nếu không phải vì vấn đề sở hữu thuốc mới thì chắc hẳn anh cũng sẽ không tìm đến tôi đâu.”
Trong giọng nói của cô mang theo cảm giác u oán, giống như một cô gái bị bạn trai lạnh nhạt vậy.
Đường Tuấn nghe cũng không hiểu được, sờ sau gáy, ngượng ngùng cười nói: “Ha ha.”
Lý Ngọc Mai trừng mắt nhìn Đường Tuấn, nói: “Anh cũng đừng hiểu lầm gì cả. Tôi chỉ muốn cảm ơn anh vì đã giúp tôi giải vây lần này thôi. Thẩm Thành Nam kia thật sự rất phiền phức, tôi vẫn chưa tìm được lý do để nói rõ ràng với anh ta.”
Lấy bối cảnh và thực lực của nhà họ Lý ở thành phố Vinh, nếu muốn từ chối Thẩm Thành Nam thì còn phải cần tìm lý do sao?
Lý do này từ trong miệng Lý Ngọc Mai nói ra thật sự có chút buồn cười.
Chỉ tiếc rằng Đường Tuấn vô cùng xứng đáng khi bị gọi là người ngu ngốc về mặt tình cảm, anh căn bản không nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lý Ngọc Mai.
Anh nghiêm túc gật đầu, nói: “Cảm ơn.”
Lý Ngọc Mai lườm Đường Tuấn, bĩu miệng nhỏ quyến rũ, nói: “Tôi cũng không phải giúp anh không công. Nghe nói đại hội Y học cổ truyền lần này rất náo nhiệt, tôi muốn anh đưa tôi đi tham gia cùng. Yên tâm, đến lúc đó anh bận chuyện của anh, tôi làm chuyện của tôi. Vừa vặn lần này tôi có thể mượn cơ hội này thay nhà họ Lý tiếp cận một vài đối tác.”