Đi dạo cùng Lý Ngọc Mai hơn một tiếng đồng hồ, Đường Tuấn mới rời khỏi đại học thành phố Vinh trở về biệt thự số Công viên Xanh.
Loading...
Nhà họ Mộ Dung giúp y thuật của anh tiến bộ rất lớn, anh cũng muốn tìm xem có thể giảm bớt bệnh tình của Hoa Tiểu Nam hay không.
Advertisement
Đoàn người dân tộc Mèo chắc chắn sẽ vô cùng gian ác, nếu bệnh của Hoa Tiểu Nam có thể giảm bớt một chút thì đến lúc đó Đường Tuấn sẽ cảm thấy ung dung hơn rất nhiều.
Đã hơn mười giờ tối, đứng ở ngoài phòng là có thể cảm nhận được khí lạnh, mùa đông lạnh lẽo sắp đến rồi.
Nhiệt độ trong phòng lại trái ngược với ngoài trời, vô cùng thoải mái, vẻ mặt của Bà Độc hồi hộp đứng một bên, Hoa Tiểu Nam đang nằm trên sô pha rộng lớn, mắt nhắm lại, lông mi nhẹ nhàng chớp chớp, thoạt nhìn có hơi căng thẳng.
Còn Đường Tuấn thì ngồi bên cạnh châm cứu cho cô.
Ngân châm mảnh khảnh đâm vào da thịt trắng như tuyết của Hoa Tiểu Nam, đuôi kim rung động với độ cong không thể nhận thấy, đó là chân khí của Đường Tuấn xuyên thấu qua ngân châm truyền vào trong cơ thể Hoa Tiểu Nam.
Vẻ mặt Đường Tuấn bình tĩnh, toàn bộ tâm trí đều theo chân khí xem xét tình huống trong cơ thể Hoa Tiểu Nam.
Trước kia anh chỉ có thể mơ hồ cảm giác được độc tố đã xâm nhập vào tủy xương của Hoa Tiểu Nam, nhưng lần này anh “nhìn” được càng rõ ràng hơn.
Chỉ thấy trên kinh mạch huyệt vị ở hai chân của Hoa Tiểu Nam phủ đầy những đốm đen rậm rạp giống như tổ ong.
“Những đốm này chắc là do những độc tố kia còn sót lại.” Trong đầu Đường Tuấn bỗng hiện ra một ý nghĩ.
Những đốm này chặn kinh mạch và huyệt vị của Hoa Tiểu Nam khiến cho máu ở hai chân lưu thông trong trạng thái vô cùng chậm chạp, vậy nên làm cho Hoa Tiểu Nam không thể đi lại được.
“Thử một chút xem có thể rửa sạch những đốm này với chân khí hay không.” Đường Tuấn nghĩ như vậy, chân khí lập tức di chuyển giống như dòng nước chảy xuôi qua bề mặt những vết đốm kia theo ý nghĩ của anh.
Sau khi được chân khí đi qua rửa sạch, màu sắc của những vết đốm kia đã nhạt đi rất nhiều, giống như sỏi dính đầy bùn cát được dòng sông rửa sạch, dần dần khôi phục lại bề mặt nhẵn nhụi ban đầu.
“Có hy vọng.” Trong lòng Đường Tuấn khẽ xúc động. Anh lại khuấy động chân khí một lần nữa để tiếp tục rửa sạch.
Mà bên ngoài, sắc mặt của Hoa Tiểu Nam lại càng ngày càng hồng hào hơn.
Hai chân của cô gái vốn rất nhạy cảm, cô ấy cũng như vậy. Tuy rằng chân khí của Đường Tuấn ở trong cơ thể cô rửa sạch những vết đốm đó đi, nhưng cảm giác ngứa ngáy này lại không giảm mà còn tăng lên, dường như có một đôi tay vô hình không ngừng cào vào lòng bàn chân cô, hết lần này tới lần khác cô vẫn không có cách nào tránh thoát.