Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ đáy lòng Đường Tuấn xuất hiện một cơn lửa giận. Anh chưa bao giờ muốn cùng Dược Y Cốc so tài y thuật giống giờ phút này đến thế. Anh như muốn thay thế mọi người chứng minh rằng Dược Y Cốc hoàn toàn không phải là không bao giờ thất bại, không phải là đỉnh cao duy nhất. Lịch sử của y học cổ truyền phải là từ tất cả những người thầy thuốc cùng với công chúng viết nên, mà không phải lời nói một phía Dược Y Cốc.
<
“Bia hành y!” Đường Tuấn nắm chặt tay lại, lẩm bẩm nói: “Nếu tấm bia đá rách nát này là thể diện của bọn mày, vậy tôi đây liền xé rách nó.”
Advertisement
Hoa Tiểu Nam ở bên cạnh bắt lấy cánh tay Đường Tuấn gắt gao giữ chặt, cô ta cũng rất phẫn nộ.
Cô ta biết rõ xuất thân của Đường Tuấn, cũng rõ ràng cái tên “Đường Hạo” trên bia hành y kia có ý nghĩa ra sao đối với Đường Tuấn. Cô ta càng rõ ràng hơn tầm quan trọng của y học cổ truyền trong lòng Đường Tuấn như thế nào. Hoa Tiểu Nam tuổi tác nhỏ hơn Đường Tuấn nên suy nghĩ và tâm tư cũng càng thêm ngây thơ, tất nhiên sẽ không thể chịu đựng được hành vi như vậy của Dược Y Cốc.
“Anh Đường, em ủng hộ anh! Dược Y Cốc thật sự không biết xấu hổ!” Hoa Tiểu Nam tức giận mà nói.
Bốp bốp bốp!
“Có bản lĩnh!” Đúng lúc này, vài tiếng vỗ tay vang lên ở sau lưng Đường, sau đó là một câu nói với giọng điệu bình tĩnh cất lên.
Tuy rằng là lời khen ngợi, nhưng Đường Tuấn lại nghe ra sự giễu cợt trong đó.
Bỗng nhiên Đường Tuấn xoay người lại, nhìn chằm chằm người đang tới.
Một ông lão râu tóc bạc trắng, trên mặt dày đặc các nếp nhăn chậm rãi đi đến. Ông ta còn vẫn duy trì tư thế vỗ tay, trên mặt lại có một tia ý cười nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng nhìn Đường Tuấn.
Ông ta bước đi, hai chân đạp lên trên mặt đất. Mỗi một bước đều tiếp xúc với mặt đất, khiến Đường Tuấn có một cảm giác, dường như người lớn tuổi này là có thể bay thẳng lên trên bầu trời kia chỉ bằng một cái chạm đất nhẹ nhàng, trở thành thần tiên trên trời, vượt xa những kẻ khác.
Loại cảm giác này rất vớ vẩn, nhưng lại đầy chân thật.
Ông ta đi đường thong thả, nhưng mỗi một bước lại hơn mười mét, tựa như có khả năng thu nhỏ mặt đất lại vậy.
Đường Tuấn ngay lập tức như tới gần kẻ thù, hơi thở toàn thân hơi thở tụ lại thành một quả cầu. Chân khí trong cơ thể dâng trào không ngừng, phát ra âm thanh chấn động của sóng biển. Anh tiến lên trước một bước, đem Hoa Tiêu Nam bảo vệ ở phía sau, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ông lão.
“Tu vi võ đạo của người này chỉ có thể dùng hai từ khủng bố mà miêu tả, không biết có phải cao thủ thuộc cảnh giới Thần Hải hay không.” Suy nghĩ trong lòng của Đường Tuấn chuyển động điên cuồng. Ông lão này chắc chắn là kẻ thù mạnh mẽ nhất mà anh gặp được, thậm chí tính cả người tối hôm qua giau đấu tinh thần cùng anh cũng không thể bằng!
“Bên trong Dược Y Cốc quả thật khiến người ta sợ hãi. Tôi vừa mới đánh nát bia hành y, ngay tức thì có người mạnh mẽ như vậy tìm tới cửa.” Hai mắt Đường Tuấn xuyên thấu, muốn nhìn ra tu vi ông lão đến đâu. Đáng tiếc, khi nãy anh có thể nhìn thấu ngài Tô, bây giờ Đường Tuấn ấy mà lại nhìn không ra tu vi của ông lão là cao hay thấp, dù anh nhìn cỡ nào đi chăng nữa thì trước mắt lão nhân chỉ là một người bình thường.