Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Tôn Vân Hoa chợt biến đổi, ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như băng dừng trên người ngài Tô và Hà Đan Thông.
<
Đám người ngay tức khắc dạt ra hai bên tạo ra một con đường lộ ra chỗ mấy người ngài Tô đứng đó.
Advertisement
Hai tay Tôn Vân Hoa chắp sau lưng, sắc mặt âm trầm đi lên phía trước, dừng lại, lạnh lùng nói: “Mấy vị chính là người tới Dược Y Cốc của tôi xin thuốc lần này?”
Ở thế giới bên ngoài Hà Đan Thông cũng được xem là nhân vật nhà giàu số một số hai cả tỉnh, nhưng trước mặt Tôn Vân Hoa thì giống như một người lùn vô hình. Lúc này nghe thấy Tôn Vân Hoa hỏi chuyện, trong lòng không khỏi thấy hụt hẫng, không biết nên phải trả lời như thế nào cho phải.
Ngược lại ngài Tô lại có vẻ bình tĩnh hơn một chút, ông ta hơi hơi khom lưng với Tôn Vân Hoa, nói: “Không sai. Chúng tôi đúng thật là tới Dược Y Cốc xin thuốc.”
Con ngươi Tôn Vân Hoa đột nhiên lạnh lùng, quát: “Dược Y Cốc chúng ta có ý tốt chiêu đãi các người, vì sao các người lại đập vỡ bia hành y của tôi! Náo loạn hành y đường của tôi! Thật là to gan!”
Lời nói tày tựa như sấm vang giữa mùa xuân, học trò Dược Y Cốc đứng xung quanh đều hãi hùng khiếp vía.
Ngài Tô đứng mũi chịu sào, bị tiếng quát mắng này làm cho cả kinh lui về sau hai bước, trên mặt đều đỏ bừng bừng. Tôn Vân Hoa vừa mới quát mắng một cái vậy mà lại làm cho một tông sư là ông ta cũng bị thương nhẹ.
Ngài Tô đứng hình, cũng không bận tâm sửa sang vại vẻ bề ngoài của mình, nhanh chóng nói: “Tôn cốc chủ, xin hãy nghe tôi giải thích.”
“Nói!” Tôn Vân Hoa quát lạnh nói.
“Tôn cốc chủ, đập nát bia hành y cũng không phải là chúng tôi mà là một người khác. Cậu ta tên là Đường Tuấn, cùng vào Dược Y Cốc cùng lúc với chúng tôi nhưng không có quan hệ gì với chúng tôi cả.” Ngài Tô dùng dăm ba câu đã phủi sạch quan hệ của mình với Đường Tuấn.
“Đường Tuấn?” Tôn Vân Hoa nhíu mày: “Cậu ta tới rồi?”
Ngài Tô lắc lắc đầu, nói: “Cậu ta được cung phụng của Dược Y Cốc dẫn đi rồi, nhưng một người bạn của cậu ta còn ở chỗ chúng tôi đây. Chính là cô gái này.”
Ngài Tô chỉ tay vào Hoa Tiểu Nam vẫn còn mang vẻ mặt mờ mịt.
Cho dù có thế nào cô ta cũng không thể ngờ được, vào lúc như thế này bản thân mình sẽ bị đẩy ra.
“Chúng tôi thật sự không có quan hệ gì với hai người bọn họ cả, hy vọng cốc chủ có thể hiểu rõ!” Ngài Tô không hề áy náy chút nào, ngược lại còn có dáng vẻ lẫm liệt hiên ngang.
Tôn Vân Hoa gật gật đầu, nói: “Tôi đã biết. Nhị cung phụng đã tìm đại cung phụng đòi người rồi, chờ tôi điều tra rõ ngọn ngành mọi chuyện, nếu không có liên quan gì tới các người, đương nhiên tôi sẽ không để các người bị liên lụy vào.”
Nói xong, ông ta chỉ vào Hoa Tiểu Nam, nói với mấy học trò Dược Y Cốc: “Dẫn cô gái này đi cho tôi!”