Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù cho là thủ pháp hay là huyệt vị, đều giống với Tôn Vân Hoa.
<
"Xời. Tôi còn tưởng cậu ta thật sự biết về châm thứ tư của Thái Ất thần châm. Hoá ra chỉ là tỏ vẻ, bắt chước châm pháp của cốc chủ thôi. Thật buồn cười, vừa rồi cậu ta còn nói châm pháp của cốc chủ sai nữa chứ."
Advertisement
Nhìn thấy Đường Tuấn thi triển châm, trong lòng học trò của Dược Vương Cốc bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Đến Tôn Vân Hoa cũng buông bỏ được sự thấp thỏm trong lòng.
Ông ta vừa rồi cũng sợ rằng Đường Tuấn biết phát huy châm thứ tư kia, vậy thì thể diện của ông ta và Dược Vương Cốc để đâu được nữa?
"Chỉ vậy thôi sao. Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, chỉ biết lợi hại mỗi cái miệng."
Tôn Vân Hoa nghĩ trong lòng, xoay người muốn quay về ghế ngồi nghỉ ngơi. Nhưng chính vào lúc này, phần đông học trò của Dược Vương Cốc đột nhiên trừng mắt tròn xoe, vẻ mặt như không dám tin.
Tôn Vân Hoa cứng người, bất thình lình quay đầu lại, sau đó không thể nói nên lời. Chỉ thấy trên phần đầu của không có lấy một sợi tóc, trơn nhẵn của Hà Lung Linh vậy mà lại bắt đầu mọc dày đặc những sợi tóc nhỏ. Những sợi tóc ban đầu còn rất mảnh, có màu đen bóng, như tóc của trẻ sơ sinh. Nhưng chỉ trong thời gian nháy mắt, tóc mọc ra rất nhanh, nhanh chóng trở thành một mái tóc ngắn ngang tai, sau đó là ngang vai, rồi đến thắt lưng, đen và dài thẳng tắp.
Không chỉ có thế, Tôn Vân Hoa vừa rồi thi triển châm đã làm tổn thương đến sức khỏe ban đâu của Hà Lung Linh, khiến cho sắc mặt cô tái nhợt đi. Lúc này sắc mặt nhợt nhạt ấy đã dần hiện ra màu hồng nhạt của sự khỏe mạnh, làn da dường như cũng trở nên mịn màng và bóng loáng.
Trong nhà chính hành y, nhất thời yên lặng đến nỗi tiếng châm rơi cũng nghe được. châm thứ tư của Thái Ất thần châm, trải qua ngàn năm, lần nữa lại xuất hiện!
Xì xào xì xạc...
Tôn Vân Hoa nuốt nước miếng một cách khó khăn, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy lần, ông ta vẫn như thế, không nói nên lời.
Tất cả lời nói trước sự thật đanh thép này, hiển nhiên đều vô hiệu.
Mái tóc dài của Hà Lung Linh khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, sắc mặt hồng hào trở lại, lấy lại tư thái thướt tha như liễu trước đây. Thậm chí cô còn cảm thấy cơ thể của mình nhẹ nhàng hơn nhiều, trước nay chưa từng có sự nhẹ nhõm này.
Lúc này Đường Tuấn mới chậm rãi thu châm về, khóe miệng hiện ra ý cười. Lúc cây châm này châm xuống, đồng nghĩa với việc tinh thần và thể xác của Hà Lung Linh được phục hồi, đợi sau khi điều dưỡng khoẻ lại, sức khoẻ của cô thậm chí còn có thể hơn cả vận động viên quốc gia.
"Bệnh của cô đã khỏi hoàn toàn rồi, những bệnh ngầm trước đây cũng đã được loại trừ." Đường Tuấn chậm rãi nói.
Hà Lung Linh nhất thời vui mừng quá đỗi, nhìn Đường Tuấn, trong chốc lát cũng không biết phải nói gì.
Hà Đan Thông cũng thế, vẻ mặt phức tạp.