Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chung Khê San ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút âm trầm, lẩm bẩm nói: “Đường Hạo, ông có thấy không? Bọn chúng thua rồi. Ông có một đứa cháu trai rất tốt.”
<
Dược Y Cốc rất lớn rất hoành tráng, đây là ấn tượng đầu tiên của Đường Tuấn khi tiến vào Dược Y Cốc.
Advertisement
Nhưng bây giờ, tất cả cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn khác xa ấn tượng ban đầu của anh. Anh đi theo Tôn Vân Hoa khoảng gần nửa tiếng, những quần thể kiến trúc nguy nga tráng lệ thuộc về Dược Y Cốc đã sớm lùi lại phía sau bọn họ. Trước mắt anh chỉ có một mảnh hoang vu, cỏ cây khô héo cằn cỗi, gần như không nhìn thấy một chút màu xanh nào của sự sống, ngay cả không khí ở đây hình như cũng mang theo một loại mùi vị khiến người ta buồn nôn.
Càng khiến người khác sợ hãi chính là từng hàng từng hàng bia mộ bằng đá được dựng lên ngay trên mảnh đất hoang vu đến đáng sợ này. Những mộ bia này rõ ràng là đã được lập ra rất lâu rồi, có một vài tấm bia đã xuất hiện tình trạng phong hóa, bị năm tháng ăn mòn không còn giống với hình dạng ban đầu. Trên bia mộ được khắc rất nhiều cái tên, có họ Tôn, cũng có họ Cao, gần như tất cả dòng họ mà Đường Tuấn có thể biết tới đều tìm thấy ở đây.
Liếc mắt nhìn lại, cả một ngọn núi nhỏ gần như bị bia mộ bao trùm, đây quả thật là một ngọn núi chết chân chân chính chính!
Đường Tuấn có chút kinh hãi nhíu chặt lông mày, không biết Tôn Vân Hoa dẫn anh tới nơi này để làm gì.
Bỗng nhiên, Tôn Vân Hoa dừng bước, trong mắt vị chủ nhân không ai bì nổi của Dược Y Cốc thế mà lại lộ ra vẻ đau thương.
“Cậu có biết kế hoạch ban đầu mà Dược Y Cốc và Phái Thần Châm lập ra là gì không?” Tôn Vân Hoa hỏi.
“Muốn giữ lại đường lui của Y học cổ truyền, không để nó bị duyệt tiệt theo thời gian.” Đường Tuấn nói.
Tôn Vân Hoa gật đầu, nói: “Ngàn năm trước, y học hiện đại còn chưa được truyền bá vào Việt Nam, y học cổ truyền là lĩnh vực y học chính thống duy nhất của nước ta, có thể nói là cực kỳ hưng thịnh. Vậy cậu có từng nghĩ tới chưa trong tình huống hưng thịnh thế kia tại, tại sao những người thế hệ còn muốn lưu lại đường lui cho Y học cổ truyền?”
Đường Tuấn khẽ giật mình, thật sự là anh không nghĩ tới vấn đề này.
“Có âm thì có dương, có ánh sáng thì cũng có bóng tối.” Tôn Vân Hoa cảm thán nói: “Cậu có từng nghe tới bà mo chưa?”
Đường Tuấn nhíu mày: “Là thuật bà mo của dân tộc Mèo sao?”
Tôn Vân Hoa lắc đầu, nói: “Thuật bà mo của dân tộc Mèo là một trong số những nhánh nhỏ của y học cổ truyền, cũng không phải là bà mo chân chính. Tôi nói nói đến chính là thuật bà mo giống với y học cổ truyền, đều nắm giữ một hệ thống được truyền thừa từ hàng ngàn năm trước, nói chính xác hơn một chút thì là thuật bà mo độc ác. Y học cổ truyền cứu người, thuật bà mo hại người!”
“Chẳng lẽ Dược Y Cốc và Phái Thần Châm được sáng tạo ra để chống lại thế lực của thuật bà mo sao?” Đường Tuấn kinh nghi nói.
Tôn Vân Hoa trả lời: “Không sai. Trước kia thuật bà mo luôn là muốn làm gì thì làm, hoành hành khắp nơi, giết hại mọi người và những người sùng bái y học cổ truyền. Cuối cùng những người thế hệ trước của y học cổ truyền chỉ có thể liên hợp lại với nhau, sáng lập ra ba môn phái của y học cổ truyền để tự bảo vệ. Những bia mộ trên ngọn núi này đều là tổ tiên tiền bối của Dược Y Cốc tôi đã hy sinh khi đối phó với thuật bà mo.”
Đường Tuấn đang muốn nói gì đó, thì trong đầu chợt có chút ánh sáng thoáng qua, thất thanh nói: “Ba môn phái? Không phải chỉ có Phái Thần Châm và Dược Y Cốc sao?”
Phái Thần Châm và Dược Y Cốc là hai môn phái y học cổ truyền duy nhất, đây là hiểu biết chung của y học cổ truyền. Nhưng bây giờ theo ý của Tôn Vân Hoa, vẫn còn phái thứ ba. Việc này làm sao khiến anh không kinh hãi cho được.