Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Năm đó Thánh Thủ Tông chính là do tổ tiên nhà họ Đường cậu quản lý, khí thế có một không hai, dòng chính của vu độc dưới sự liên thủ của ba nhà chúng ta liên tục bại lui, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.” Tôn Vân Hoa để lộ vẻ mặt mơ ước, giống như có thể xuyên qua trời rộng sông dài và thời gian đằng đẵng để ngắm nhìn thời điểm huy hoàng nhất của y học cổ truyền.
<
Advertisement
“Vậy tại sao bây giờ lại không nghe ai nhắc về Thánh Thủ Tông? Ngay cả tôi thân là hậu nhân nhà họ Đường mà cũng không biết chút gì cả?” Đường Tuấn chất vấn. Đối với những chuyện mà Tôn Vân Hoa nói tới, anh vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Tôn Vân Hoa nhìn Đường Tuấn, yếu ớt thở dài, nói: “Không. Ông nội cậu biết, tôi và vị kia của Phái Thần Châm cũng biết. Đây là bí mật được truyền lại đời đời kiếp kiếp của hai nhà chúng ta.”
“Vậy sau đó thì sao?” Đường Tuấn gấp gáp hỏi tiếp.
Trước đây Thánh Thủ Tông lớn mạnh như thế, tại sao bây giờ lại biến mất hầu như không thấy.
Tôn Vân Hoa nói: “Dòng chính vu độc dù bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng cũng không hoàn toàn biến mất. Mấy trăm năm trước, cuối cùng dòng chính vu độc cũng xuất hiện một vị kỳ tài võ học. Chưa đến ba mươi tuổi đã tiến vào Thần Hải, bốn mươi tuổi đã đạt đến đỉnh cao của võ thuật, sau đó ra tay chấn chỉnh lại dòng chính vu độc. Sau khi bọn chúng ngóc đầu dậy, việc đầu tiên là giở trò ly gián ba phái y học cổ truyền, sau đó lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai diệt Thánh Thủ Tông. Lúc hai môn phái khác phản ứng lại thì Thánh Thủ Tông chỉ còn lại một vài người già yếu tàn tật. Vì để tránh gặp phải họa diệt môn như Thánh Thủ Tông, Dược Y Cốc tôi và Phái Thần Châm quyết định ẩn cư thâm sơn, không lo thế sự!”
“Từ đó về sau, tất cả những chuyện liên quan tới Thánh Thủ Tông đều bị chôn vùi, đến tận bây giờ cũng không có ai muốn nhắc lại.” Tôn Vân Hoa nhìn Đường Tuấn, nói: “Mà nhà họ Đường của cậu chính là huyết mạch duy nhất của Thánh Thủ Tông.”
“Tại sao tôi phải tin ông?” Đường Tuấn hỏi.
Tôn Vân Hoa đưa tay chỉ một loạt bia mộ cách đó không xa, nói: “Sau khi Thánh Thủ Tông diệt môn, những người đời trước của Dược Y Cốc tôi đã vì bọn họ lập bia dựng mộ. Tự cậu nhìn đi.”
Đường Tuấn theo ngón tay ông ta nhìn lại, chỉ thấy trăm cái mộ bia đứng thẳng, từ vết tích lưu lại có thể thấy được mộ bia này đã được dựng lên cách đây rất lâu rồi. Mà tên được khắc trên bia mộ cũng không giống nhau, nhưng tất cả đều có chung họ Đường.
“Đường Phúc. Đó là tên tổ tiên nhà họ Đường tôi!” Đường Tuấn nhìn thấy cái tên được khắc trên tấm bia ở hàng đầu tiên, nhịn không được hoảng sợ hô lên. Tại nơi thờ cúng của nhà họ Đường cũng có bài vị của Đường Phúc, cho nên Đường Tuấn đối với cái tên này cũng không cảm thấy quá mức xa lạ.
“Ông ấy chính là chưởng môn cuối cùng của Thánh Thủ Tông.” Tôn Vân Hoa giải thích.
Trong lòng Đường Tuấn run rẩy, ở đây có gần một trăm bia mộ mang họ Đường, có thể tưởng tượng được năm đó Thánh Thủ Tông hưng thịnh đến mức nào, nhưng đồng thời cũng cho thấy trận chiến năm đó vô cùng thảm liệt.
“Bây giờ cậu đã tin tưởng tôi chưa?” Tôn Vân Hoa nói: “Trước kia ông nội cậu tới tìm tôi, báo với tôi rằng dòng chính vu độc có khả năng lại ngo ngoe rục rịch, hy vọng Dược Y Cốc tôi và Phái Thần Châm có thể tái xuất, cùng nhau đối kháng vu độc. Nhưng lúc đó ông nội cậu chỉ mới nghi ngờ mà thôi, hơn nữa đã qua nhiều năm như thế, Dược Y Cốc và Phái Thần Châm sớm đã bằng mặt không bằng lòng, hoàn toàn là không còn khả năng liên hợp. Cho nên tôi đã cự tuyệt ông nội cậu.”