Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những lời này đã đem cọng rơm hi vọng cuối cùng bóp nát, sau khi nghe được, cả người Diệp Thanh Phương giống như toàn thân mất sức buông xuôi, ngồi sõng soài trên ghế.
<
Anh ta hoàn toàn thua, thua đầy thảm hại.
Advertisement
“Tổng giám đốc Diệp, anh không sao chứ?” Thư ký Vãn Tình đỡ Diệp Thanh Phương, quan tâm hỏi han.
Diệp Thanh Phương gian nan ngẩng đầu, nhìn Đường Tuấn, nói: “Anh thắng. Nhưng tôi sẽ không chịu thua, dù không có thuốc mới, tôi cũng có thể đem tập đoàn Nam Nhật đưa đến đỉnh cao.”
Đường Tuấn gật đầu, nói: “Tôi chờ.”
Nói xong, lập tức xoay người rời khỏi văn phòng.
Mao Lương, Ninh Đình Trung còn có Dương Lộc theo sát phía sau rời đi, chỉ còn lại các vị cổ đông hai mặt nhìn nhau, nhìn Ninh Đình Trung như kẻ thất bại, trong ánh mắt có sự trào phúng và giễu cợt.
“Mao Lương, lần này ít nhiều cũng nhờ có sự hỗ trợ của ông.” Đi ra tòa nhà Nam Nhật, Đường Tuấn cảm ơn Mao Lương: “Lần này ông đã chống lại tập đoàn Nam Nhật, chỉ sợ bên phía nhà họ Thẩm gia sẽ có ý kiến với ông, đến lúc đó nếu có yêu cầu, nhớ nói cho tôi biết.”
Mao Lương cười đắc chí, nói: “Nhà họ Thẩm gia có thể làm gì tôi? Hiện tại hai người con trai của Thẩm Nhất Nam đang vội vàng tranh giành gia tài, làm gì có thời gian xử lý tôi. Còn nếu tôi bị trách cứ, cùng lắm thì dọn đồ bỏ đi. Ông đây đã không muốn làm từ lâu rồi.”
Khi vợ ông ngoại tình với sếp của ông, Mao Lương đã sớm nghẹn một bụng lửa giận.
Sau khi nói vài câu với Đường Tuấn, Mao Lương biết điều rời đi.
Ninh Đình Trung cũng tìm cái cớ mà bỏ đi, chỉ để lại hai người Đường Tuấn và Dương Lộc.
Dương Lộc hiện giờ cũng được xem là người quản lý của một công ty lớn, tính tình cũng trưởng thành rất nhiều, tuy vậy ở trước mặt Đường Tuấn lại có chút xấu hổ. Gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, giống như có chút ngượng ngùng, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Đường Tuấn.
“Em trách anh sao?” Đường Tuấn đột nhiên hỏi.
Dương Lộc ngẩn ra, đột nhiên hiểu được, lắc đầu, nói: “Không. Em muốn cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.”
Nếu không có cơ hội này, bây giờ cô vẫn là cô gái nghèo bị bắt nạt trong khu ổ chuột và cũng không có tiền chữa bệnh cho mẹ.
Nếu không có này cơ hội, chỉ sợ cô ngay cả can đảm đứng bên cạnh Đường Tuấn cũng không có, chỉ có thể nhìn lên bóng dáng của anh.
Đường Tuấn thở dài, không biết nên nói cái gì.
Hai người quen biết nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng không có cơ hội tìm hiểu về nhau kĩ hơn.
Ngay lúc không khí trở nên có chút xấu hổ, di động của Đường Tuấn bỗng nhiên vang lên. Anh nhìn mắt dãy số, là Lý Ngọc Mai gọi lại đây.
“Mọi chuyện đều giải quyết xong?” Điện thoại vừa kết nối, giọng của Lý Ngọc Mai truyền đến từ đầu bên kia.