Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đúng vậy. Cậu nhóc nhà họ Đường tuổi còn trẻ mà đã trở thành tông sư, e là đã ngước mặt lên trời mà đi, lại không biết rằng những bậc tông sư lâu đời như chúng ta đây ăn muối còn nhiều hơn cậu ta ăn cơm nữa, tuỳ ý xuất ra một hai chiêu, cũng không thể so sánh ngang hàng được." Trần Thiên Dương gật đầu nói.
<
Ông ta vẫn luôn nhìn về phía Triệu Tuấn Phong trầm mặc không nói gì, lên tiếng: "Hơn nữa, cho dù Đường Tuấn thật sự lợi hại hơn Hư Cửu Huyền thì có hề gì. Chúng ta không phải còn em Triệu sao? Sức mạnh của cậu ta cho dù có mạnh, chẳng lẽ có thể chống đỡ được một đao của em Triệu sao?"
Advertisement
"Giết cậu ta, một nhát kiếm là đủ rồi!" Triệu Tuấn Phong đầy sát khí nghiêm nghị nói.
"Ha ha ha. Có những lời này của em Triệu, chúng ta yên tâm rồi." Trần Thiên Dương cười lớn.
"Vậy được. Trước hết phải làm cho Hư Cửu Huyền và Đường Tuấn cắn xé nhau, hãm chân nhau. Chúng ta chỉ việc ngồi đấy ngư ông đắc lợi." Ánh mắt Cổ Bách Đường sắc bén, nói: "Chờ lúc đến dân tộc Mèo, sau khi bắt giữ cha con nhà họ Đằng, tìm cơ hội hỏi về kho tàng bí mật của dân tộc Mèo, đến lúc đó chúng ta có thể mượn cơ hội đột phá cảnh giới Võ Đạo, đạt đến Thần Hải!"
Ánh mắt Trần Thiên Dương rực lửa, ông ta là người lớn tuổi nhất trong ba người, bất luận là thân thể hay là tinh thần đều đã qua thời đỉnh cao, khí huyết bắt đầu yếu dần, nếu trong võ đạo không thể tiếp tục đột phá, nhiều lắm cũng chỉ chống đỡ thêm hai mươi ba mươi năm nữa, rồi sẽ hoá thành một nắm đất vàng, tiêu tàn trong thế giới.
"Dân tộc Mèo mấy năm nay làm âu làm càng, phải nhận ứng báo. Cho dù chúng ta lấy hết kho tàng bí mật của họ, cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Chẳng qua không biết lão đạo Huyền Long Tử này đang suy nghĩ gì, nếu như ông ta ra tay ngăn cản, e là?" Trần Thiên Dương có chút do dự.
Hành trình đến dân tộc Mèo lần này, có thể nói đây là cơ hội cuối cùng trong kiếp này để ông ta đánh sâu vào cảnh giới võ đạo tối cao, không được bỏ lỡ. Vốn cho rằng chỉ có chân nhân trẻ tuổi Mục Phương, không ngờ ngay cả Huyền Long Tử cũng kéo đến đây, nhất thời làm cho ông ta có cảm giác hỏng kế hoạch.
Cổ Bách Đường trầm ngâm một lát, nói: "Huyền Long Tử tuy rằng lĩnh hội được Thủy Hỏa Ý Cảnh, nhưng chung quy không phải cao thủ của cảnh giới Thần Hải. Nếu ông ta quả thật muốn ngăn trở tôi, cùng lắm thì ba người chúng ta liên thủ, lúc đó ngay cả đệ nhất tông sư Phạm Nam Thiên cũng có thể địch nổi, sợ gì ông đạo trưởng điên điên khùng khùng kia!"
"Chỉ có thể như vậy." Trần Thiên Dương thở dài.
Triệu Tuấn Phong khẽ gật đầu.
Mà lúc này, trong phòng của Đường Tuấn.
Đường Tuấn chậm rãi thu hồi tinh thần lực, thần sắc lãnh đạm.
Vừa rồi anh tùy ý dùng tinh thần lực dò xét chung quanh một chút, không ngờ lại nghe được những chuyện sa ngã này từ miệng ba người Cố Bách Đường bọn họ. Với sức mạnh của tinh thần lực hiện tại, còn mạnh hơn Huyền Long Tử không ít, ba người bọn họ hiển nhiên không thể phát hiện được sự thăm dò của anh.
"Trong kho tàng bí mật của dân tộc Mèo quả nhiên có người giúp đột phá bảo vật của Thần Hải, hay là bọn họ cũng đến vì thuốc cổ ngàn năm?" Đường Tuấn khẽ nhíu mày.
Anh rất muốn tìm đến bà Độc để hỏi sự tình, nhưng anh biết bà Độc cũng không biết nhiều về kho tàng bí mật của dân tộc Mèo, hỏi cũng như không, đành phải áp chế chuyện này trong đầu.