Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xuống xe lửa, bọn họ lại thuê ba chiếc xe Benz địa hình, trong đường núi lăn lộn hơn một ngày, mới đến được nơi ở của dân tộc Mèo bên ngoài ngọn núi lớn.
<
Advertisement
Nơi đây nằm giữa những ngọn núi trập trùng ở phía Tây Nam Việt Nam, trong phạm vi hơn mười dặm không có người ở, quả thực là một nơi rừng thiêng nước độc. Sâu trong rừng già, thường sẽ có khí kịch độc bao phủ, bình thường ngay cả một nông dân hái thuốc giàu kinh nghiệm cũng không dám tiến vào. Mà những con thú dữ có thể sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt này, một là vô cùng hung hãn, hai là có kịch độc! Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho chất độc của dân tộc Mèo trở nên phổ biến.
Đám người Trần Thiên Dương có chút kiêng dè nhìn loại khí độc như bảy sắc cầu vồng nơi rừng sâu, cho dù bọn họ đã đạt tới cảnh giới Chân Khí hậu kỳ, hơi thở vượt xa người bình thường, trong cơ thể có thể tự động loại bỏ một ít độc khí, nhưng khi đối mặt với sức mạnh thiên nhiên này, chỉ cần không cẩn thận một chút, kết cục chính là bỏ mạng.
Huyền Long Tử lấy ra mấy viên đan dược, phân đều cho mọi người.
"Đây là đan được giải độc mà Hồng Lĩnh tôi có được từ Dược Y Cốc mấy năm trước, các vị ngậm trong miệng, có thể tránh được chướng khí xâm nhập vào cơ thể."
Trần Thiên Dương nhìn viên trong lòng bàn tay có kích thước như một quả nhãn, trơn nhẵn toả sáng, toả ra mùi hương nhè nhẹ của đan dược, khen: "Không hổ là Dược Y Cốc được lưu truyền ngàn năm, vậy mà lại có loại đan dược thần kì này."
Đường Tuấn cũng nhìn viên đan dược trong tay, có chút kinh ngạc, không thể ngờ Dược Y Cốc còn thông thạo cả thuật luyện thuốc. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui thì cũng không lấy làm lạ, luyện thuốc cũng là một trong những nhánh rẽ của y học cổ truyền, Dược Y Cốc truyền thừa ngàn năm, nếu không biết thuật luyện thuốc, lại thành trò cười cho người trong nghề.
Thời xưa, còn có kĩ thuật Chúc Từ dựa vào việc vẽ bùa chú để khám bệnh, cũng là một nhánh rẽ của y học cổ truyền. Nghe nói, chỉ cần dán lá bùa lên cơ thể người bệnh, có thể ngăn cản hàng trăm loại bệnh xâm nhập, dán bùa là khỏi bệnh.
Đường Tuấn trước kia cảm thấy loại chuyện này là hư cấu, hiện tại anh đã nhập thần vào y đạo, hiểu rõ hơn thảy, có cái nhìn sâu sắc hơn về y học cổ truyền, biết rằng loại thuật Chúc Từ này thật sự tồn tại. Cái gọi là bùa, chính là dùng nguyên khí để cô đọng dưới nhiều hình thức khác nhau, sau đó cải thiện sức khoẻ con người từng chút một, đạt đến hiệu quả trừ bệnh trấn tà.
"Kể ra, tôi nhớ hai năm trước em Triệu hình như đã từng đến Dược Y Cốc, so tài võ đạo với vài người cung phụng trong cốc." Cổ Bách Đường tùy ý nói.
"Ừm." Triệu Tuấn Phong dọc đường đi trầm mặc như người gỗ, lúc này lại lên tiếng hiếm thấy: "Đại cung phụng của Dược Y Cốc Chung Khê San đã nhập Thần Hải, lúc ấy người tôi khiêu chiến chính là cung phụng thứ hai Từ Phong."
"Vậy kết quả như thế nào?" Cổ Bách Đường hiếu kỳ nói.
Trận chiến ấy chắc chắn rất kinh thiên động địa, đáng tiếc Triệu Tuấn Phong trầm mặc ít nói, Dược Y Cốc cũng không hoà nhập xã hội, cho nên nên đến bây giờ cũng chưa ai biết kết quả của trận chiến ấy thế nào.
Triệu Tuấn Phong lắc lắc đầu, thở dài nói: "Tôi thua."
Bất chợt, con ngươi ông ta hiện ra ý chí chiến đấu ngập trời: "Nhưng nếu có tái chiến lần nữa, chưa chắc là tôi thua!"