Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt của Hư Cửu Huyền cũng trở nên khó coi y chang.
<
Trước mặt mọi người, suy nghĩ trong lòng của mấy người đó bị Đường Tuấn vạch trần, trên mặt ngay lập tức có chút không biết dấu mặt đi đâu.
Advertisement
“Thế thì đã sao? Chúng ta diệt trừ cha con nhà họ Đằng cho Đường Tuấn, thu chút thù lao cũng là chuyện đương nhiên thôi.” Hư Cửu Huyền nghiêm nghị nói: “Ngược lại là cậu. Tôi vô cùng nghi ngờ cậu đã cấu kết với dân tộc Mèo, nói không chừng đã tính sẵn kế bẫy chúng tôi, đánh bại từng người chúng tôi, sau đó độc chiếm kho báu của dân tộc Mèo!”
“Hư Cửu Huyền, ông thật sự cho rằng tôi không dám giết ông hả?” Một tiếng quát lớn đột nhiên phát ra từ giữa răng môi Đường Tuấn.
“Không hay rồi!” Triệu Tuấn Phong hô lên.
“Cẩn thận!” Huyền Long Tử cũng cùng lúc hét lên.
Giọng nói của Đường Tuấn chưa dứt người đã hóa thành tàn ảnh, đánh về phía Hư Cửu Huyền.
“Tới hay lắm!” Hư Cửu Huyền cười dữ tợn một tiếng, duỗi tay ra muốn đánh ngược lại Đường Tuấn. Ống tay áo của ông ta chấn động không thôi, vang lên âm thanh sắc nhọn, giống như sắt thép cọ sát vào nhau.
“Triền Ti Kình!” Hư Cửu Huyền giơ tay lên, chân khí như hóa thành đám mây quấn quanh nắm tay ông ta, lao thẳng về phía bả vai Đường Tuấn.
Trên mặt Hư Cửu Huyền lộ ra vẻ đắc ý, ông ta năm lần bảy lượt mở miệng khiêu khích Đường Tuấn, đó là vì muốn chọc giận Đường Tuấn, buộc anh phải ra tay. Ông ta sẽ có một lý do, đến lúc đó ông ta có giết Đường Tuấn, người khác cũng không thể nói gì được hết.
Chân khí mềm mại giống như đám mây nhưng lại là chân khí mạnh mẽ nhất. Cho dù là một chiếc xe tải ở trước mặt, Hư Cửu Huyền đều chắc chắn có thể chém nó thành hai nửa! Trong mắt ông ta, Đường Tuấn chỉ là một người đã chết!
Đường Tuấn nhìn cũng không thèm nhìn, cứ để mặc Triền Ti Kính chém về phía bả vai anh.
“Thằng nhãi ranh không biết trời cao đất dày!” Hư Cửu Huyền thấy thế, không khỏi giận giữ.
Bang!
Tiếng âm thanh va chạm vang lên thật lớn, bụi mù tung bay mịt mù!
“Đường Tuấn sẽ không chết chứ?” Mục Phương lẩm bẩm nói, trong lòng có hơi tự trách.
“Hừ!” Triệu Tuấn Phong thu thanh Tàng Đông lại, đó là Triền Ti Kính của Hư Cửu Huyền, ông ta cũng không dám cứng rắn đối kháng, thằng nhóc Đường Tuấn này thế mà lại ngoan cố như thế, đúng là tìm đường chết mà.
Đợi cho bụi mù tan đi, lúc mọi người thấy rõ tình hình bên trong thì bị khiếp sợ đến mức không nói thành lời.
Chỉ thấy Đường Tuấn bóp cổ Hư Cửu Huyền y như bóp cổ con gà chọi vậy, giơ lên trên cao, vốn không còn sức để mà giãy giụa nữa. Mà bả vai Đường Tuấn, quần áo chỉ rách một lỗ hổng nhỏ, cũng không hề có bất kỳ vết thương nào khác nữa, lại càng không có máu tươi chảy ra.
“Sao có thể thế được?” Trong mắt Mục Phương đầy vẻ khiếp sợ và không thể nào tin nổi.