Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Dân tộc Mèo quả nhiên lớn mạnh!” Cổ Hồng Lĩnh tuy cũng là một môn phái võ đạo, có lẽ cũng không chênh lệch lắm với những người mạnh mẽ nhất, nhưng cường giả nội kình ra đời quá ít, mà dân tộc Mèo lại có rất nhiều.
<
Đây cũng là điểm mà các gia đình võ học và các môn phái bên ngoài sợ hãi dân tộc Mèo.
Advertisement
“Vút!”
Trong không khí vang lên một tiếng rít gào, theo sau đó là một mũi tên lông vũ bắn tới trước mặt mọi người, chặn đường đi của bọn họ lại.
“Các vị dừng bước!” Cùng lúc đó, một tiếng quát rền vang lên từ một trong những ngôi nhà.
Nhanh như cắt, một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.
Người tới là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn năm chục tuổi, cơ thể khá gầy, mặc một trường bào màu xám nhạt, trên trường bào thêu một con rất dữ tợn màu đen, nhìn qua giống như con rết đang quấn quanh trên người ông ta vậy, khiến người khác tim đập chân run.
Người này đúng là vị cao thủ tông sư mà bọn họ mới cảm ứng được kia.
Hơn bốn mươi cao thủ Nội Kình, mười vị Nội Kình Điên Phong, lại thêm một vị cao thủ tông sư, đội hình như thế mà đặt ở bên ngoài cũng đủ để đánh ngang nhiều môn phái và gia đình võ học. Nhưng ở dân tộc Mèo, đây chỉ là một đội ngũ tuần tra mà thôi. Như thế cũng đủ để hiểu biết một chút về sự lớn mạnh của dân tộc Mèo.
“Tôi đây là trưởng lão một dòng họ của dân tộc Mèo, Trương Thạch. Không biết các vị tới dân tộc Mèo có chuyện gì?” Người tới đầu tiên là chắp tay xụ mặt giới thiệu với đoàn người Đường Tuấn trước. Trong đôi mắt vẩn đục của ông lão lóe sáng, mang theo cảnh giác nhìn mọi người.
“Nghe nói dân tộc Mèo đổi chủ, tôi là đại biểu cho các phái võ đạo, cố ý tới chào hỏi chủ nhân mới của dân tộc Mèo.” Huyền Long Tử đáp lễ, thong thả ung dung nói. Chuyến đi này của bọn họ có thể nói là bí mật hành động, đương nhiên là phải dùng cái cớ đủ lớn để che đậy.
Tầm mắt của Trương Thạch xẹt qua trên người mọi người, đương nhiên cũng cảm nhận được hơi thở dao động trên mỗi người không hề kém ông ta bao nhiêu, sắc mặt tức khắc biến đổi.
Bảy vị tông sư Cảnh giới Chân Khí, đặc biệt là Đường Tuấn và Mục Phương còn trẻ tuổi như thế, vừa nhìn là biết đó là học trò mà những môn phái lớn, gia tộc lớn tỉ mỉ dạy dỗ thành. Đội hình như thế này không thể nào bỏ qua được. Dân tộc Mèo có nền tảng hùng hậu cũng không dễ dàng đối địch được.
“Các vị tới không đúng lúc rồi, vu chủ của chúng ta đang bế quan khổ tu võ đạo, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất quan ngay được. Tôi thấy mấy vị vẫn nên về trước thì hơn.” Trên mặt Trương Thạch hiện ra vẻ tiếc nuối.
“Ồ, không sao cả, chúng ta có thể chờ được.” Huyền Long Tử nghiêm túc trả lời lại.
“Cái này?” Trương Thạch có hơi do dự, nếu đối phương chỉ là người thường, ông ta có thể tùy tiện tống cổ đi. Nhưng lúc này đối mặt với bảy vị tông sư, trong lúc nhất thời ông ta cũng không biết phải lựa chọn như thế nào.
“Trưởng lão Trương, mấy vị tông sư này đường xa tìm đến, sao có thể thất lễ như thế được chứ. Đây cũng không phải là đạo đãi khách của dân tộc Mèo chúng ta.” Đúng lúc này, một giọng nói hiền hòa vang lên phía sau Trương Thạch.