Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đám trưởng lão vừa đi vừa nói, giọng nói từ xa truyền đến, hoàn toàn không sợ Đường Tuấn nghe được. Sự xuất hiện của Trương Viễn Quốc đã triệt để làm giảm áp lực Đường Tuấn tạo ra cho bọn họ. Theo như bọn họ nghĩ, dù Đường Tuấn có mạnh hơn nữa, đứng trước vị cường giả như Trương Viễn Quốc thì cũng như châu chấu đá xe, không chịu nổi một đòn!
<
Advertisement
Đám người Huyền Long Tử nhìn Đường Tuấn với ánh mắt lo lắng, nói cho cùng, dù sao Đường Tuấn cũng đã cứu bọn họ một mạng từ tay Đằng Vũ Vân. Mặc dù bọn họ cũng không cho rằng Đường Tuấn có thể đánh lại Trương Viễn Quốc, nhưng dù sao không phải ai cũng là Hư Cửu Huyền, thời khắc mấu chốt lại bỏ đá xuống giếng.
“Đám người Hoa Thanh nói cũng không sai, sức mạnh của Trương Viễn Quốc quả thực rất đáng sợ. Vừa rồi trong giọng nói đã mờ nhạt mang lại sự công kích và uy hiếp về mặt tinh thần. Võ đạo và tinh thần gần như dung hợp nối liền với nhau, chân chính bước chân lên đỉnh cao của giới Tông Sư, sợ là ông ta có thể chạm tới cảnh giới Thần Hải bất cứ lúc nào.” Giọng điệu Huyền Long Tử ngưng trọng nói.
“Lợi hại như vậy sao!” Cố Bách Đường thất thanh nói.
“Ừm.” Huyền Long Tử gật đầu.
“Đạo sĩ Huyền Long Tử, nếu anh giao đấu với ông ta thì sẽ có mấy phần thắng?” Trần Thiên Dương hỏi.
Huyền Long Tử cười khổ lắc đầu, nói: “Một phần cũng không có. Tôi chỉ lĩnh ngộ được Thủy Hỏa Ý Cảnh, còn chưa diệt được tâm ma, chứ đừng nói đến chân khí và tinh thần nối liền hợp nhất. Nếu tôi thật sự giao đấu với ông ta, chắc chắn sẽ thua trong vòng mười chiêu, sau trăm chiêu là ông ta có thể lấy mạng tôi!”
Xuýt! Mấy người hít vào một ngụm khí lạnh.
Thực lực của Huyền Long Tử như thế nào bọn họ đều hiểu rất rõ. Ngay cả người ta còn tự nhận không thể đỡ nổi mười chiêu của Trương Viễn Quốc, e rằng Trương Viễn Quốc đã có thể đọ sức với các cao thủ cảnh giới Thần Hải.
Mà mặc dù Đường Tuấn mạnh hơn Huyền Long Tử, nhưng sức mạnh cũng có hạn, có thể đỡ được bao nhiêu chiêu của Trương Viễn Quốc?
Hai mươi chiêu? Hay là năm mươi chiêu?
Loại số liệu này hoàn toàn không thể thay đổi được kết quả, hiển nhiên đều là vô nghĩa.
“Đường Tuấn, hay là chúng ta trao đổi với bọn họ một chút, nói không chừng mọi chuyện còn có cơ hội xoay chuyển.” Mục Phương khuyên nhủ.
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Không cần đâu. Lời nói của Trương Viễn Quốc mọi người cũng nghe thấy rồi, chắn hẳn đang ôm tâm trí nhất định phải giết tôi. Không có khả năng bàn bạc được. Hơn nữa, tôi cũng không sợ ông ta. Chỉ cần Trương Viễn Quốc vẫn chưa chạm đến cảnh giới Thần Hải thì sẽ không phải là đối thủ của tôi.”
“Đi thôi. Cùng tôi đi nhìn thử xem vị cao thủ này của dân tộc Mèo!” Nói xong, Đường Tuấn chắp hai tay ra sau lưng đi ra ngoài điện, thần thái nhẹ nhàng ung dung như đang đi dạo, nào có cảm giác khẩn trương như đang phải đối mặt với trận chiến lớn.