Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Huy lặng lẽ thu hồi cổ hương lại, nhưng trong lòng thì thấy rất nghi hoặc.
Advertisement
Thực lực của Trương Huy mặc dù cường đại, nhưng cũng chỉ mạnh hơn Trần Thiên Dương một chút mà thôi, nếu như so với Huyền Long Tử còn không bằng, sao có thể biết tinh thần lực kinh khủng của Đường Tuấn. Thậm chí chỉ cần Đường Tuấn muốn thì chỉ dựa vào tinh thần lực cấp Nhập Thần cũng có thể giết chết một cao thủ Tông Sư bình thường!
Đường Tuấn không buồn để ý đến suy nghĩ hay hành động của Trương Huy, hơn phân nửa tâm thần anh đang đắm chìm trong việc chân nguyên không ngừng được vận chuyển trong cơ thể. Sau khi tu thành đạo thể, thân thể của anh không còn chút vết bẩn nào, toàn thân trong vắt như lưu ly. Mà tinh thần lực cũng đã sớm nhập thần, dưới tình huống dùng hết toàn lực thì cao thủ cảnh giới thần hải cũng không phải là đối thủ của anh. Theo lý mà nói thì Đường Tuấn đã sớm có thể mở ra thiên địa thể nội, tấn thăng thần hải. Nhưng anh vẫn không có hành động gì.
“Mở đường cho thể nội thiên địa, bước vào thần hải cũng chỉ có mấy cách. Một cách là giống với đạo trưởng Huyền Long Tử, lĩnh ngộ một loại nguyên khí ý cảnh nào đó, khiến cho bản thân và nguyên khí thiên địa kết hợp hoàn mỹ, từ đó không phân khác biệt, mà bất kể là Đằng Vũ Vân hay là Trương Viễn Quốc và Chung Khê San, đều chọn biện pháp là dùng nguyên khí của bản thân đột phá gông cùm xiềng xích trên cơ thể, trừ hai loại này ra, cách khác cũng đều là mấy thứ bàng môn tả đạo, dù có đột phá thần hải cũng đã định sẵn không thể nào đi xa được trên con đường Võ Đạo.”
“Tinh thần lực của mình đã nhập thần, kết hợp với thiên địa nguyên khí không hề yếu hơn Huyền Phong Tử. Chẳng lẽ giống trong điển tịch của dân tộc người Mèo ghi lại, là do thân thể của mình quá cường đại nên ngược lại đã biến thành lồng giam vây chặt chính mình.”
Trong mắt Đường Tuấn hiện ra vẻ trầm tư, nhớ tới mấy ngày trước đã ở trong điển tịch của dân tộc người Mèo thấy một vài thứ.
“Thành cũng bởi thể, bại cũng bởi thể!” Trước kia Hàn Nhật Long của Tây Nam Kim Cương tự vào lúc giết một vị cảnh giới thần hải, danh chấn giới võ đạo đã từng cảm thán trước mặt người khác như thế.
Hàn Nhật Long, chính là vị tông sư đã tu thành hậu thiên đạo thể mấy trăm năm trước ở Tây Nam Kim Cương tự. Lấy tên là Nhật Long, thân có sức mạnh của Nhật Long, có thể thấy được sự tự tin vô cùng của người này với cơ thể vĩ lực của bản thân.
Lúc đó khi mọi người nghe câu nói này của Hàn Nhật Long xong chỉ cảm thấy mờ mịt như lạc vào trong sương mù. Cho đến mấy năm sau, các thiên kiêu thuộc các môn phái thế gia trước đây bị ông ta đạp dưới chân dồn dập tấn thăng thần hải mà Hàn Nhật Long vẫn như cũ dậm chân ở cảnh giới chân khí, lúc này mọi người cuối cùng cũng đoán được một ít sự việc.
Hoá ra Hàn Nhật Long bị Hậu Thiên Đạo Thể của chính mình giam lại, không thể tấn thăng thần hải!
Cuối cùng, Hàn Nhật Long rời khỏi ánh mắt của giới võ đạo trong sự thổn thức và cả mỉa mai, chỉ để lại một đoạn truyền thuyết.
“Thân thể này giam cầm được Hàn Nhật Long, nhưng không thể giam cầm được tôi! Tôi nhất định sẽ tấn thăng thần hải.” Sau khi cảm thán ngắn ngủi, trong lòng Đường Tuấn kiên quyết nói.
Hiện tại anh có năng lực địch thần hải, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngang hàng với cao thủ cảnh giới thần hải bình thường. Giống cường giả cỡ như Chung Khê San cũng dậm chân mười mấy năm ở cảnh giới thần hải, cho dù dựa vào đạo thể như bây giờ của anh dốc hết sức thi triển thủ đoạn phá âm chướng, chỉ e cũng không đánh được đối phương.
Đây là điều khiến Đường Tuấn không thể nào chịu được, kẻ địch của anh không phải là Đằng Vũ Vân, không phải Trương Viễn Quốc, càng không phải là dân tộc người Mèo mà là dòng chính của Vu độc đã truyền thừa mấy ngàn năm giống với Y học cổ truyền. Trong đó thậm chí có cao thủ cảnh giới thần hải thiên phú siêu tuyệt như Ban Cơ.