Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Âm thanh này vừa vang lên, mây đen trên bầu trời bỗng nhiên phóng ra một tia sét dữ, vô số thiên địa nguyên khí tuôn trào vào sâu bên trong chùa miếu!
<
Advertisement
Lời lệnh sấm sét, nguyên khí đáp lời!
Một tiếng bụp vang lên, Đồ Thành ngay lập tức quỳ xuống hướng về chùa miếu, đầu ông ta cúi thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, cung kính nói: “Chúc mừng thầy nhập thần hải!”
“Tôi còn muốn bế quan thêm một khoảng thời gian. Anh hãy đi tìm dấu vết của tên Đường Tuấn đi, sau ba tháng nữa ở đại hội võ đạo Hà Nam, tôi sẽ khiêu chiến với giới võ đạo ở Việt Nam, cũng thuận tay lấy đi tính mạng của anh ta luôn!” Một giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu Đồ Thành.
Đồ Thành không hề kinh hoảng, vẻ cung kính trên mặt càng sâu hơn, nói: “Vâng.”
“Tinh thần truyền âm! Võ đạo và cả tinh thần của thầy đều đột phá cả!” Đồ Thành hơi ngẩng đầu lên, trong đáy mắt đều là vẻ ngạo nghễ: “Võ đạo giới của Việt Nam, lần này tôi sẽ nhìn xem các người còn ai có có thể ngăn nổi thầy của tôi! Còn tên Đường Tuấn, mày hãy chuẩn bị chờ chết là vừa!”
Hai ngày sau, Đường Tuấn lên đường rời khỏi dãy núi mênh mông của dân tộc Mèo.
Anh lúc này đang ngồi ở bên trong khoang hạng nhất của một chiếc máy xuất phát từ Lai Châu tiến về thành phố. Vì vị trí của dân tộc Mèo vắng vẻ, cũng không có chuyến bay rời thẳng khỏi đây, cho nên đầu tiên Đường Tuấn đã đi máy bay đến Lai Châu, sau đó chuyển về thành phố.
Ngẩng mặt dựa vào ghế, Đường Tuấn vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay vừa gõ nhẹ lên lan can, trong đầu lại tự suy nghĩ sự việc: “Tính thời gian, tiệc mừng thọ của ông cụ Hoàng Phủ hẳn là sắp bắt đầu rồi. Chờ đến khi trở lại thành phố, sau khi gặp mấy người béo bọn họ, thì phải đi tới Hà Nội hủy bỏ chuyện hôn ước kia.”
Trong đầu anh hiện ra khuôn mặt giống như tiên nữ của Hoàng Phủ Ngọc kia, nhếch miệng lên một tia cười lạnh: “Hoàng Phủ Ngọc cô cảm thấy tôi không xứng với cô. Nhưng cô lại không biết, làm sao tôi có thể để nhà họ Hoàng Phủ cô vào trong mắt chứ?”
Từ khi tiếp xúc với võ đạo đến nay, một số quan niệm mà Đường Tuấn xây dựng trước kia dần dần bị lật đổ và được xây dựng lại. Quyền thế và tài phú ở cuộc đời là những chuyện có một không hai vinh quang lừng lẫy, không thể so sánh với một cao thủ Cảnh Giới Thần Hải. Phải biết rằng, nếu là cao thủ Cảnh Giới Thần Hải có ý nghĩ muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể thành lập được một gia tộc võ đạo đỉnh cao kéo dài mấy trăm năm.
Nhà họ Hoàng Phủ mạnh hơn nữa, nhưng cũng chỉ có thể đi vào mắt người bình thường, vẫn kém hơn rất nhiều so với các gia tộc võ đạo.
Giống như sau ba tháng nhà họ Từ tổ chức đại hội võ đạo ở Hà Giang, mặc dù nhà họ Từ chưa hề xuất hiện một phú hào giàu nhất tỉnh hoặc là giàu nhất nước gì, nhưng quyền thừa kế gia tộc võ đạo mấy trăm năm này đã sớm đem sản nghiệp dính đến tất cả mọi mặt, bọn họ chỉ điều khiển ở phía sau màn. Nếu thật sự mà tính ra, tài sản của nhà họ Từ e rằng đã gần trăm tỷ!
Mà nhà họ Từ ở Hà Giang chưa từng xuất hiện cao thủ Cảnh Giới Thần Hải, vẫn chưa được tính là gia tộc võ đạo đỉnh cao, chỉ xếp tối đa ở bình thường chếch lên thôi. Bởi vì vậy có thể biết được cao thủ Cảnh Giới Thần Hải rất kinh khủng, có một người đã là một gia tộc võ đạo đỉnh cao! Mà Đường Tuấn hoàn toàn chính là dạng người này, không phải là Thần Hải, mà còn hơn hẳn Thần Hải!
“Tổng giám đốc Ngụy, mặc dù lượng tiêu thụ của thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ hai tháng nay không tệ, nhưng mức tiêu thụ một năm của những thứ này ngay cả một phần mười lợi nhuận một năm chế dược Thiên Tinh của chúng ta cũng không bằng, có cần phải để toàn bộ đoàn thể của chúng ta đặc biệt chạy tới thương lượng không?