Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng anh cũng không có bất kỳ ý nghĩ tự ti nào, dù sao với thực lực bây giờ của anh. Một mình cũng có thể chống đỡ không hề thua kém gia tộc võ thuật nhà họ Trình!
<
Advertisement
Trình Dương không nhìn Đường Tuấn thêm lần nào nữa, toàn bộ tinh thần đều đặt trên người Trình Vân Thiên. Ra khỏi sân bay, ba người cùng ngồi trên chiếc Rolls Royce mà Trình Dương lái đến, đi vào trung tâm thành phố Hà Nội.
“Chị Trình, chị đến thật đúng lúc. Mấy ngày nữa chính là đại thọ của ông cụ nhà Hoàng Phủ. Mấy ngày nay có rất nhiều cô chủ lớn nhỏ, từ khắp cả nước theo người lớn trong nhà tụ tập về đây, muốn gặp mặt ông cụ kia của nhà Hoàng Phủ.” Trình Dương vừa lái xe vừa đĩnh đạc nói.
“Tối nay vừa đúng lúc có một buổi tiệc, là do nhà họ Phạm tổ chức. Đến lúc đó, hầu hết các cậu chủ cô chủ đều sẽ đến, nhà họ Trình chúng ta cũng được mời. Không biết chị Trình có hứng thú tham gia không?”
Trình Dương nhìn Trình Vân Thiên ở ghế sau bằng gương chiếu hậu, có chút mong đợi hỏi.
Kiểu mỹ nhân giống như Trình Vân Thiên này, nếu đặt ở Hà Nội sẽ có thể xếp lên hàng đầu. Nếu dẫn theo cô ta cùng đi dự tiệc, chắc chắn sẽ vô cùng nở mày nở mặt. Chỉ là vị chị họ này của anh ta dường như không thích loại tiệc tùng như thế này, ngược lại một lòng đam mê võ đạo, khiến anh ta không thể hiểu nổi.
Theo quan điểm của Trình Dương, cho dù võ công của cô có lợi hại hơn nữa thì thế nào, chẳng phải cũng chỉ là một người bình thường, có thể đỡ nổi đạn sao. Thay vì lãng phí thời gian vào võ đạo, chi bằng hãy đầu tư thời gian có hạn đó vào đủ loại các thú vui khác nhau, như thế mới không sống uổng phí một đời.
Trình Vân Thiên nghe Trình Dương nhắc đến nhà họ Phạm, khẽ hừm một tiếng, nhìn sang Đường Tuấn hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Đường Tuấn gõ gõ ngón tay, vẻ mặt gió thoảng mây bay nói: “Đi xem thử cũng được.”
Trình Dương nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tuấn, không khỏi nhếch miệng. Cả người tên này mặc quần áo rẻ tiền ven đường, nhưng mà lại vờ như là một cậu chủ lớn trong gia tộc vậy. Nhà họ Phạm ở Hà Nội chính là danh gia vọng tộc chân chính, vô số người chen nhau muốn tham gia buổi tiệc này, kết giao được một hai người bạn tầng lớp thượng lưu, để bản thân có cái nhìn sâu sắc về xã hội.
Mà rơi vào miệng Đường Tuấn, lại giống như nhà họ Trình đang cầu xin anh tham gia vậy.
Nghĩ đến những điều này, nụ cười trên mặt anh ta hơi cứng lại, lộ ra vẻ làm khó, nói: “Chị Trình, chị là người xuất sắc của nhà họ Trình chúng ta, tham gia loại tiệc tùng như thế này tất nhiên sẽ không ai nói gì. Nhưng thân phận của người anh em này?”
Mặc dù lúc nãy Trình Vân Thiên có nói Đường Tuấn là học trò của Trình Tuấn Vũ, nhưng mà Trình Dương hoàn toàn không để trong lòng. Chỉ là một tên học trò tầm thường mà thôi, dù sao cũng là người ngoài, không khác mấy với bọn người hầu, sao có thể so được với người có huyết thống nhà họ Trình như anh ta, hơn nữa địa vị của cha anh ta trong nhà họ Trình cũng khá cao, cũng xem như có tiếng nói trong gia tộc, vì vậy mặc dù anh ta kính trọng Trình Vân Thiên, nhưng cũng không sợ cô ta.
Dù Trình Dương không nói rõ điều này, nhưng hiển nhiên anh ta không muốn Đường Tuấn tham gia buổi tiệc tối nay.
Tâm tư Đường Vân Thiên nhanh nhẹn, sao có thể không hiểu được suy nghĩ của anh ta. Đôi mắt hơi nheo lại, giễu cợt nói: “Trình Dương, xem ra cậu ở Hà Nội lâu quá rồi nên đã quên mất nhà họ Trình chúng ta do ai làm chủ? Cậu nói xem nếu tôi giết cậu rồi, liệu cha cậu có nói gì không?”