Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khóe miệng Trình Vân Thiên nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn Mộc Tĩnh Yên như đang nhìn một kẻ ngốc.
<
Nhà họ Mộc chỉ là một gia tộc thế tục, nếu không phải có vị cao thủ Tông Sư kia nhớ đến tình cũ mà bảo vệ bên cạnh ông cụ Mộc thì nhà họ Mộc ngay cả tư cách để Trình Vân Thiên đặt vào mắt cũng không có. Có thể nói, kiểu gia tộc giống như nhà họ Mộc, nhiều nhất chỉ có thể khiến cao thủ Tông Sư liếc nhìn một cái, nhưng hoàn toàn không đủ để khiến người ta coi trọng!
Advertisement
Nhưng Mộc Tĩnh Yên lại vì đó mà kiêu ngạo, nói xằng nói bậy với Đường Tuấn, vài ba câu đã chụp cho Đường Tuấn cái mũ lớn mưu hại nhà họ Mộc!
Theo cách nhìn của Trình Vân Thiên, hành động của Mộc Tĩnh Yên quả thực khiến người ta bật cười.
Phải biết rằng nếu Đường Tuấn thật sự nổi giận, một chưởng giết chết anh em nhà họ Mộc, e là các thành viên cấp cao cũng sẽ không làm gì Đường Tuấn? Ai lại vì một gia tộc thế tục mà đắc tội với người có thể giết cả cao thủ cảnh giới Thần Hải?
Đáng tiếc, Mộc Tĩnh Yên hoàn toàn không biết bản thân cô ta có giá trị nặng nhẹ thế nào. Cô ta đã quen kiêu căng từ nhỏ, hầu hết những người từng gặp trước mặt cô ta đều phải khom lưng cúi đầu, phải có sự kính sợ xuất phát từ trong lòng. Bây giờ lại bị Trình Vân Thiên chế giễu như vậy, trong lòng lập tức nổi giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Trình Vân Thiên, nói: “Cô nói cái gì? Có biết tôi là ai không?”
Ánh mắt Trình Vân Thiên lóe lên, khóe miệng lộ ra ý cười, nói: “Cô cũng chẳng phải đồ điếc, chẳng lẽ còn cần tôi phải lặp lại lần nữa sao. Còn về tôi là ai, cô còn chưa đủ tư cách để biết?”
Những người xung quanh nghe thấy câu này, lập tức nhìn sang Đường Tuấn và Trình Vân Thiên với ánh mắt kỳ lạ.
“Hai người này bị điên rồi à? Nhà họ Mộc ở Hà Nội được xếp vào top gia tộc siêu cấp đấy, Mộc Tĩnh Yên còn là con gái độc nhất của nhà họ Mộc, là em gái ruột của Mộc Nhược Phùng. Vậy mà cô ta lại dám nói Mộc Tĩnh Yên không đủ tư cách để biết tên cô ta?”
“Chắc chắn là điên rồi. Cô gái này cũng trắng trẻo xinh đẹp, thật không ngờ lại nói ra những lời thế này, đúng là không cần mạng nữa mà.”
Một đám tinh anh giới kinh doanh và các con cháu của gia tộc danh môn vốn còn muốn bắt chuyện với Trình Vân Thiên đã lập tức lặng lẽ lùi lại mấy bước, sợ sẽ khiến nhà họ Mộc chú ý đến.
Mộc Tĩnh Yên gần như tức giận đến bùng nổ nói: “Tốt lắm!”
Cô ta nhìn Đường Tuấn, nói: “Xem bộ dạng của anh lần này là có chuẩn bị mà đến, nhà họ Mộc của tôi chẳng lẽ lại sợ anh!”
Cô ta kéo Mộc Nhược Phùng qua rồi nói: “Đây là anh trai tôi Mộc Nhược Phùng, là người kế nhiệm tiếp theo của nhà họ Mộc chúng tôi, hiện tại đã là phó giám đốc của tập đoàn Dương Mộc, trong tay đang nắm giữ hai công ty niêm yết. Cái tư cách này đã đủ chưa?”
Trình Vân Thiên liếc nhìn Mộc Tĩnh Yên một cái, nói: “Miễn cưỡng cũng có thể xứng tầm.”
Vốn Mộc Nhược Phùng cũng cảm thấy em gái mình vô lý gây sự trước, nhưng nghe thấy đối phương lại liên tiếp xem thường nhà họ Mộc, trong lòng cũng không khỏi nổ cơn tức giận. Nhưng dù sao anh ta cũng đã được bồi dưỡng để làm người thừa kế, dù là tính tình hay cách đối nhân xử thế cũng đều hơn Mộc Tĩnh Yên rất nhiều. Trên mặt anh ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cười như không cười nói: “Vậy thì không biết cô chủ đây là gia tộc nào?”
“Tôi họ Trình.” Trình Vân Thiên cười nhẹ nói.