Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lấy ngũ hành nguyên khí kim mộc thủy hỏa thổ làm vật dẫn, cùng với đạo pháp phù thuật của núi Yên Tử, kết hợp ra thanh kiếm nguyên khí này, trong núi Yên Tử quả thực là không thể xem thường! Cho dù là Trương Tuyệt Minh mới đột phá cao thủ Thần Hải không lâu, chỉ sợ cũng không dám đỡ một kiếm này.”
<
Đường Tuấn suy nghĩ trong lòng.
Advertisement
“Không thể thi triển được ở nơi này, tôi chờ anh ở bên ngoài!”
Trương Tĩnh Hòa lạnh lùng nói.
Thân hình anh ta khẽ động, cầm Kiếm Pháp Ngũ Hành đi ra bên ngoài phòng, giống như là tiên nhân cưỡi gió mà đi, trong chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Đường Tuấn, Kiếm Pháp Ngũ Hành này tôi đã từng nghe ông nội tôi nhắc tới, nghe nói có thể phá hết tất cả pháp tướng thân thể! Ba trăm năm trước, chỉ có Hàn Long Tịch của chùa Bái Đính có thể chống đỡ một lần nhờ vào Hậu Thiên Đạo Thể! Anh nhất định phải cẩn thận, dù sao thì Trương Tĩnh Hòa cũng chưa vào Thần Hải, pháp lực không đủ mạnh, nhiều nhất chỉ có thể chém ra ba kiếm. Anh chỉ cần tránh được ba kiếm, là có thể chắc chắc thắng.” Trình Vân Thiên đến gần bên người Đường Tuấn, nhỏ giọng nói.
Mặc dù nói như vậy, nhưng ngay cả cô cũng không chắc chắn trong lòng.
Nếu như có thể tránh được Kiếm Pháp Ngũ Hành dễ dàng như vậy, thì cũng không phải là bí thuật trấn giáo của núi yên Tử, càng không thể chém được cao thủ Thần Hải!
Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, nói: “Chỉ là kiếm pháp mà thôi, có thể làm được gì tôi! Ba trăm năm trước Hàn Long Tịch có thể làm được, bây giờ Đường Tuấn tôi cũng có thể làm được!”
Nói xong, Đường Tuấn từng bước phóng ra, hơn mấy mét, lập tức đi ra ngoài sảnh lớn.
Trình Vân Thiên khẽ giật mình, không khỏi có chút tức giận giậm chân, thầm nghĩ: “Cái tên này tại sao lại không nghe khuyên bảo chứ? Hậu Thiên Đạo Thể của Hàn Long Tịch kia mấy trăm năm mới xuất hiện, dù anh có mạnh hơn thì cũng có thể so sánh với ông ta sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Phủ Ngọc khẽ động, khi Đường Tuấn nói ra lời nói vừa rồi, trong lòng cô lại sinh ra một chút cảm giác đặc biệt. Cô hỏi cô gái tóc thắt bím đuôi ngựa bên cạnh, nói: “Cô cảm thấy anh ta có phần thắng không?”
Cô gái tóc thắt bím đuôi ngựa không chút do dự lắc đầu, nói: “Trừ khi Thần Hải nhập vào anh ta hoặc là tu thành thân thể Hậu Thiên Đạo, nếu không hôm nay chắc chắn thua! Kiếm Pháp Ngũ Hành đương thời ở núi Yên Tử đều là đạo pháp nhất nhì!”
Hoàng Phủ Ngọc nghe vậy, lại có chút khó chịu, giống như là không có chút đành lòng nhìn thấy Đường Tuấn bị đánh bại.
“Đi. Họ Đường kia kiêu ngạo như thế, chúng ta đi tận mắt chứng kiến cậu ta thảm bại như thế nào!” Phạm Nam Châu cắn răng nói.
Trên mặt Mộc Manh Nam lộ ra vẻ vui mừng như trút được gánh nặng, giọng điệu không khỏi mang theo vài phần nịnh nọt nói: “Không ngờ là nhà họ Phạm lại có thể có quan hệ với núi Yên Tử. Sau này hôm nay, e rằng nhà họ Phạm sẽ thống trị Hà Nội này. Anh Phạm đến lúc đó cũng đừng quên nhà họ Mộc tôi.”
Tâm trạng của Phạm Nam Châu rất tốt, cười nói: “Đồng ý đồng ý. Nhà họ Phạm chúng tôi và nhà họ Mộc các anh chưa từng có thù oán gì, đến lúc đó tất nhiên sẽ có cơ hội hợp tác.”
Mộc Mạnh nam khẽ gật đầu, chỉ là vẻ mặt có chút ảm đạm.