Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiếm Pháp Ngũ Hành vừa vỡ, Trương Tĩnh Hòa lập tức gặp phải phản phệ, thân hình lảo đảo một cái, ngã xuống từ trên không trung.
<
Sắc mặt anh ta vô cùng tái nhợt, máu tươi tràn ra ở khóe miệng, bên trong cơ thể trống rỗng, sức lực chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng. Nhưng mà anh ta hoàn toàn không để ý tới những điều này, đôi mắt gắt gao nhìn Đường Tuấn, giọng run rẩy nói: “Làm sao anh làm được? Dựa vào tu vi của anh thì không thể nào chống đỡ được Kiếm Pháp Ngũ Hành?”
Advertisement
So với Trương Tĩnh Hòa đang thảm hại, Đường Tuấn vẫn có dáng vẻ cậu ấm lười biếng kia. Trên người không dính một hạt bụi, giống như là vừa rồi không phải là đang chiến đấu, mà là đang chơi đùa cùng với người bạn nhỏ. Có điều theo Đường Tuấn, so tài cùng với Trương Tĩnh Hòa quả thật là cũng không khác gì đang chơi đùa.
Trương Tĩnh Hòa ngay cả tư cách để anh phải thi triển quyền pháp Phá m Chưởng cũng không có, không phải chơi đùa thì là cái gì?
Khi Trương Tĩnh Hòa lên tiếng, nhóm người vây xem cuối cùng cũng phản ứng lại
Trương Tĩnh Hòa thua! Vị Tiểu Thiên Sư ở núi Yên Tử này, thiên chi kiêu tử của giới võ đạo cứ như vậy thất bại!
Phạm Trùng nắm chặt nắm đấm, trong lòng anh ta lần đầu tiên có cảm giác tính sai.
Đám người nhà họ Mộc càng giống như cha mẹ chết, Mộc Tĩnh Yên há to miệng nhỏ, sợ hãi nhìn về phía Đường Tuấn.
“Thì ra là anh ta lại mạnh đến như vậy.” Trong lòng Hoàng Phủ Ngọc có chút chua xót, giống như là lần đầu tiên cô quen biết Đường Tuấn.
Cộc cộc cộc.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Đường Tuấn từng bước một đi về phía Trương Tĩnh Hòa.
“Anh muốn làm gì? Tôi là Tiểu Thiên Sư của Thiên Sư Đạo, thầy của tôi là chưởng giáo ở núi Yên Tử, anh không thể giết tôi!” Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng kia của Đường Tuấn, vị học trò kiệt xuất nhất ở núi Yên Tử đương thời cuối cùng cũng sợ, anh ta lúc này mới biết được tin đồn kia là sự thật, Đường Tuấn thật sự có năng lực giết được Thần Hải.
Mà càng như vậy, anh ta càng sợ hãi.
Đường Tuấn ngay cả Thần Hải cũng dám giết, giết một Tiểu Thiên Sư ở núi Yên Tử như anh ta thì đáng là gì?
Khi mọi người ở đây tưởng rằng Đường Tuấn sẽ ngang nhiên giết chết Trương Tĩnh Hòa, anh chợt dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn về phía đường núi.
Đám người không hẹn mà cùng theo ánh mắt của anh nhìn lại, chỉ thấy một vị mặc quần áo luyện công màu trắng, mang theo một thanh vũ khí trên lưng đang đi tới từng chút một trên đường núi. Hình dáng của người này dần dần rõ ràng.
Người này hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt thô kệch, hai đầu lông mày lại có chút giống với ông chủ nhà họ Phạm Phạm Nam Châu, nhưng ông ta lại mang theo một loại phong thái siêu nhiên, giống như là tất cả vật xung quanh không liên quan đến ông ta, kể cả mạng người.
“Quỷ đao Phạm Nam Thiên, đệ nhất tông sư!” Trình Vân Thiên nhìn thấy người này, nhịn không được thất thanh nói.