Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn nữa trong lòng Đường Tuấn cũng có một lòng tin không gì sánh được, chính là dù Phạm Nam Thiên đạt được Thần Hải thì như thế nào, vẫn không phải là đối thủ của anh!
<
Than thở một lát, Đường Tuấn lúc này mới xoay người lại, nhìn về phía đám người.
Advertisement
Đã đến lúc thu dọn tàn cuộc.
Phạm Nam Châu bị ánh mắt của Đường Tuấn quét đến, toàn thân lập tức trở nên run rẩy. Phạm Nam Thiên là người bảo vệ phía sau. được nhà họ Phạm ông ta bố trí hơn hai mươi năm, là át chủ bài giúp nhà họ Phạm nhảy lên trở thành gia thế võ đạo lúc bấy giờ. Nhưng hôm nay lại bị một quyền của Đường Tuấn đánh bại, tất cả ảo tưởng cũng vì vậy mà sụp đổ. Lại nghĩ đến việc nhà họ Phạm mưu tính với Đường Tuấn, Phạm Nam Châu đã nghĩ đến kết cục của nhà họ Phạm có thể sẽ rất bi thảm.
Sắc mặt của Phạm Trùng ở bên cạnh cũng tái nhợt, vị cậu ấm hàng đầu ở Hà Nội được người khác gọi là cậu chủ Trí đã không còn ung dung bình tĩnh như trước.
Đám người nhà họ Mộc mặt ai đều xám xịt, ánh mắt e ngại sợ hãi.
Nhưng Đường Tuấn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mấy người, đi tới phía Trương Tĩnh Hòa, từ trên cao nhìn xuống anh ta.
Vị Tiểu Thiên Sư của Thiên Sư Đạo lúc này đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuấn, đôi môi khẽ run, phun ra mấy chữ: “Hậu Thiên Đạo Thể!”
Trương Tĩnh Hòa xuất thân ở núi Yên Tử, đọc qua vô số sách cổ về võ đạo, nếu lúc này còn nhìn không ra thân thể bí ẩn của Đường Tuấn, thì cái tên Tiểu Thiên Sư của anh ta chỉ là hư danh.
Chỉ có thân thể và khí phách mạnh mẽ này trong truyền thuyết, mới có thể có uy thế kinh khủng như thế! Có thể đỡ Kiếm Pháp Ngũ Hành của anh ta mà không bị thương! Ngay cả một đao của Phạm Nam Thiên cũng không có cách nào gây ra tổn hại thực sự đến anh!
Những người khác nghe được như sương mù lọt vào trong tai, bọn họ không rành về võ đạo, tất nhiên không hiểu rõ hàm ý của bốn chữ này. Nhưng Trình Vân Thiên và cô gái có bím tóc đuôi ngựa lập tức thay đổi sắc mặt, sự kinh hãi trào dâng trong lòng, thất thanh nói: “Anh ta thật sự đã tu thành Hậu Thiên Đạo Thể!”
Trình Vân Thiên trước đó còn hờn dỗi, chế giễu Đường Tuấn là Hàn Long Tịch tái sinh.
Nhưng bây giờ, một câu của Trương Tĩnh Hòa nói ra bí mật Đường Tuấn đã tu thành Hậu Thiên Đạo Thể, đạt đến thành quả năm đó của Hàn Long Tịch, quả thực là đánh vào mặt cô một cái.
“Hậu Thiên Đạo Thể rất mạnh sao?” Hoàng Phủ Ngọc thấp giọng hỏi cô gái có bím tóc đuổi ngựa bên cạnh.
Sự kinh hãi trong ánh mắt của cô gái có bím tóc đuổi ngựa chưa hết, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có trước đó, nói từng chữ một: “Đạo thể đã hoàn thành, vô địch tông sư!”
Thấy Hoàng Phủ Ngọc vẫn còn có chút không hiểu rõ, cô gái có bím tóc đuổi ngựa nói tiếp: “Một quyền của anh ta là có thể giết được tôi.”
Trong lòng Hoàng Phủ Ngọc rung động mãnh liệt, nhìn về phía Đường Tuấn trong mắt hiện lên sự hưng phấn và kinh ngạc. Thời gian dần trôi qua, hình ảnh của Đường Tuấn đã phủ lên hình tượng nào đó ẩn sâu trong lòng của cô.
Ông cụ Hoàng Phủ thấy vậy than nhẹ một tiếng, ông ta biết đứa cháu gái kiêu ngạo như thiên nga trắng này của mình đã động lòng: “Thế nhưng, Đường Tuấn đã vừa mới hủy bỏ hôn ước với nhà họ Hoàng Phủ tôi. Cường giả giống như cậu ta, đã nói ra thì chính là nguyện vọng, sao có thể tùy ý thay đổi. Cuối cùng thì Phủ Ngọc đã bỏ lỡ, nhà họ Hoàng Phủ ta đã bỏ lỡ.”