Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lẽ nào cả ông cũng không có tự tin đối phó được sao?”
Advertisement
Đường Tuấn hỏi. Anh có thể cảm nhận được tu vi đại khái của đạo sĩ, gần như đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Thần Hải, có lẽ là một trong những người có sức chiến đấu mạnh nhất trên thế gian. Mặc dù trong người anh là Hậu Thiên Đạo Thể, tu luyện "Thần Tàng quyết", dẫn đầu trong những người cùng lứa. Nhưng anh có cảm giác, nếu đạo sĩ này dốc toàn lực ra tay, rất có khả năng sẽ khiến anh bị thương, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Có lẽ anh có tiềm năng vô hạn, nhưng chung quy vẫn cần thời gian để phát triển sức mạnh.
Đạo sĩ cười ha ha, nói: “Chút tu vi này của tôi nếu ở hiện tại có lẽ còn có thể lên được bàn. Nhưng nếu đặt vào ba trăm năm trước, chỉ có thể coi là bình thường.”
Trong mắt ông ta hiện lên một tia khát vọng và sợ hãi, nói: “Cậu không sinh vào thời đại đó, không biết được võ đạo ở thời đại đó cường thịnh như thế nào. Lúc đó thậm chí còn xuất hiện cao thủ vượt qua cảnh giới Thần Hải, hơn nữa không chỉ có một người. Những cường giả đó tung hoành khắp trời đất, giết những người cảnh giới Thần Hải chỉ như cắt dưa cắt rau.
Trong lòng Đường Tuấn chợt thắt lại, hỏi: “Chẳng lẽ Lục Địa Thần Tiên thật sự tồn tại?”
Cảnh giới Thần Hải mặc dù được dán chữ “thần”, nhưng chính xác mà nói thì chỉ có thể xem là một nửa thần. Trên cảnh giới Thần Hải, chính là cảnh giới Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết, có sức mạnh của thanh kiếm giết người. Chỉ có võ giả như thế mới có thể được gọi là thần! Đường Tuấn đã từng thấy những nội dung này trong rất nhiều quyển sách cổ, nhưng lại không để ý nhiều lắm, cho rằng đó chỉ là truyền thuyết.
Đạo sĩ gật đầu, đưa tay gõ nhẹ vào khoảng không, như thể muốn mở ra một cánh cổng Thiên Môn. Ông ta trầm giọng nói: “Đó vốn không phải là truyền thuyết, mà là sự tồn tại có thật. Tổ sư của núi Yên Tử chúng tôi đã từng nhìn thấy phương pháp giết người bằng kiếm của Thiên Nhân, vô cùng đáng sợ. Nếu trời đất lại thay đổi như vậy lần nữa, có lẽ những cường giả sẽ lại được tái sinh. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ để càn quét thế giới. Ba trăm năm trước rất nhiều võ giả cảnh giới Thần Hải đã ở ẩn, có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với bọn họ.
Ông ta thu tay về, có chút chán nản buông xuống, tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Đường Tuấn, nói: “Cậu không đoán nhầm, cảnh giới hiện tại của tôi xác thực ở trên ngưỡng cửa này. Đáng tiếc, thể xác và tinh thần của tôi đã không còn ở đỉnh cao nữa, nếu trời đất thay đổi trước hai mươi năm, có lẽ tôi có thể bước vào cảnh giới đó. Nhưng bây giờ, tôi không thể làm được nữa.”
Đường Tuấn cảm nhận được sự bất lực sâu sắc từ miệng đạo sĩ. Phàm là võ giả, hầu như tất cả đều theo đuổi sức mạnh tối cao mạnh mẽ nhất. Ông lão trước mắt chỉ còn cách một bước, thậm chí đã có thể chạm vào cánh cửa, nhưng lại không thể đẩy ra mà bước vào trong thế giới mới đó.
“Tại sao lại nói với tôi những thứ này?” Đường Tuấn hỏi.
Đạo sĩ khẽ thở dài, dường như trong chốc lát đã già đi mười mấy tuổi, nói: “Tôi muốn để lại một con đường lui cho núi Yên Tử, giống như tôi cho phép cậu tiến vào tàng thư các vậy. Dưới biến động lớn của trời đất, núi Yên Tử của tôi cũng có nguy cơ bị lật đổ bất cứ lúc nào. Nếu một ngày nào đó, tôi không còn trên thế gian nữa, núi Yên Tử lại phải đối mặt với khủng hoảng sinh tồn, tôi không hy vọng xa vời cậu có thể bảo vệ toàn bộ mạch chính Thiên Sư Đạo, nhưng ít nhất có thể thay tôi giữ lại một mầm lửa cho Thiên Sư Đạo của tôi, để cơ nghiệp không bị cắt đứt.”
“Nhưng tôi còn chưa đột phá cảnh giới Thần Hải, thậm chí rất có thể sẽ phải dừng lại ở cảnh giới này mãi.” Đường Tuấn đáp.
Đạo sĩ lắc đầu, nói: “Tuy tôi chưa từng nhìn thấy Hàn Nhật Long, nhưng tôi có thể cảm nhận được cậu không giống với ông ta.”
“Chúng tôi không giống nhau?” Đường Tuấn cau mày.