Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trang Long Sinh lắc đầu, nói: "Long Đức chúng tôi chứ không phải nhà họ Phạm, đương nhiên không thể đánh bại tập đoàn Mân Thanh. Hơn nữa dưa hái xanh không ngọt, giám đốc Ninh vẫn luôn luôn là người thông minh, một lúc nữa chắc chắn sẽ đồng ý ký hợp đồng này. Anh nói xem có phải không, Lão Yến?"
Vừa dứt lời, trong phòng hội nghị nhỏ vàng lên những tiếng bước chân. Một giọng nói già dặn vang lên: "Không sai."
Advertisement
Cửa kinh của căn phòng được đẩy ra, một ông già với khuôn mặt hiện rõ lên vẻ từng trải qua thăng trầm của cuộc sống. Tóc và râu của ông ta bạc trắng, trên mặt có đầy nếp nhăn, đôi mắt già nua lại lóe lên một thứ ánh sáng, làm người khác phải kinh ngạc.
"Lão Yến." Trang Long Sinh và Trang Khiết Nhuần đứng dậy, cung kính nói.
Sau khi u Dương Hồng Phượng nhìn thấy ông ta, thân thể khẽ động, lập tức đưa Ninh Đình Trung về sau lưng để bảo vệ. Cô ta cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt từ trên người ông ta.
"Ha ha. Một trong những người phụ nữ mạnh mẽ dám ngăn cản lão già này."
Lão Yến cười lạnh một tiếng, vung tay áo rộng một cái.
Sắc mặt u Dương Hồng Phượng đột ngột thay đổi, hai tay khoanh ở trước ngực, kêu lên một tiếng đau đớn, liền lùi ra sau ba bước, cả người ngã và trong ngực Ninh Đình Trung. Sắc mặt của cô ta trở nên tái nhợt, khóe môi tóe ra vết máu, hai cánh tay trở nên lạnh buốt.
"Tông sư Cảnh Giới Chân Khí!" u Dương Hồng Phượng thất thanh nói, ánh mắt lộ ra vẻ kiêng dè.
Chỉ bằng vào một cái vẫy tay áo đã có thể khiến một cô gái bị thường, lão già này chí ít cũng là cường giả mức trung kỳ của Cảnh Giới Chân Khí!
"Hồng Phượng, cô không sao chứ?" Ninh Đình Trung đỡ u Dương Hồng Phượng, đau lòng hỏi.
u Dương Hồng Phượng lắc đầu.
Hai mắt Ninh Đình Trung ửng đỏ, lạnh lùng nhìn về phía cha con Trang Long Sinh, nói: "Các anh muốn làm gì? Cho dù là như vậy, tôi cũng sẽ không ý hợp đồng đâu"
Trang Long Sinh châm chọc nói: "Xem ra tổng giám đốc Ninh còn không nhìn nhận ra được tình thế lúc này."
Anh ta chỉ vào Lão Yến, nói: "Vừa rồi hẳn là anh cũng đã thấy được thực lực của vị Lão Yến này. Nếu như anh không đồng ý, vậy có cần biến cô bạn gái xinh đẹp của mình thành một tác phẩm điêu khắc trên băng không. Tôi nghĩ cô u Dương xinh đẹp động lòng người như vậy, có biến thành băng cũng vẫn vô cùng xinh đẹp."
Ninh Đình Trung nghe vậy, nhìn hai cha con nhà họ Trang và lão Yến, trái tim đột nhiên thắt lại. Để anh ta trơ mắt nhìn u Dương Hồng Phượng biến thành tác phẩm điêu khắc băng, anh ta không thể làm được. Nhưng mặt khác lại liên quan đến lợi ích của tập đoàn Mân Thanh và Đường Tuấn, muốn anh ta phản bội, anh ta không thể làm được.
Trong lúc nhất thời, Ninh Đình Trung không biết nên lựa chọn như thế nào.
Anh ta bỗng nhiên nhớ tới Đường Tuấn, nếu anh ở chỗ này, Lão Yến nào dám làm càn như vậy!