Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hợp đồng ký với nhà họ Thành có lợi nhuận là % những bên Lông Đức chỉ có %, đồng thời hợp tác vẫn lấy bên nhà họ Thành làm chủ.
Điều này đối với nhà họ Thành là chuyện vui ngoài ý muốn, nhưng Long Đức lại có chút khó chịu. Lúc Trang Long Sinh nhìn thấy bản hợp đồng đã từng hỏi Ninh Đình Trung vì sao. Kết quả Ninh Đình Trung cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu “Có ký hay không?” làm cho hai cha con Trang Long Sinh tức giận đến mức đầu bốc khói, nhưng cuối cùng bọn họ cũng chấp nhận ký vào hợp đồng.
Advertisement
Mặc dù chỉ có % lợi nhuận nhưng dù sao vẫn được đi theo ôm đùi tập đoàn Thiên Thanh.
Máy bay hạ cánh ở sân bay Lai Châu, Đường Tuấn dẫn đầu đám người bước xuống máy bay, còn Ninh Đình Trung phải vội vàng trở về công ty xử lý công việc nên đã về cùng u Dương Hồng Phượng trước rồi.
“Đầu tiên về nhà họ Trình một chút, lâu rồi tôi không gặp thầy mình.”
Nhà của nhà họ Trình ở Lai Châu, nếu Đường Tuấn đã tới, đương nhiên phải đến thăm một chút.
Trình Vân Thiên là con gái cả của nhà họ Trình, có thể nói Lai Châu này chính là địa bàn của cô ta. Chỉ cần một cuộc điện thoại, mười mấy phút sau, ba người họ đã ngồi trong chiếc Mercedes hướng về nhà họ Trình.
Tài xế là một thanh niên có ngũ quan hơi âm trầm nhu hòa, tên là Hứa Linh Hiểu, trông như một người bất cần đời. Theo Trình Vân Thiên nói thì Hứa Linh Hiểu là bạn lớn lên từ nhỏ cùng cô ta. Hứa Linh Hiểu này đến từ nhà họ Hứa ở Lai Châu, nhà họ Hứa là một trong những đại gia tộc ở Lai Châu, mặc dù không phải là gia tộc dạy võ thuật nhưng khí thế cũng không hề nhỏ.
“Chị Trình, sao lần này chị đi lâu như vậy mới trở về? Bọn tôi đều rất nhớ chị.” Hứa Linh Hiểu nhìn Trình Vân Thiên trên ghế lái phụ, cười hì hì nói.
Nếu so về tuổi tác thì Trình Vân Thiên lớn hơn cậu ra một hai tháng nhưng nhìn cách cậu ta gỏi “chị” kia rất tự nhiên, không có bất kỳ sự xấu hổ nào.
Có lẽ trong mắt người bình thường, nhà họ Trình cũng không được nổi danh cho lắm, nhưng Hứa Linh Hiểu lại biết năng lực thực sự của nhà họ Trình kinh khủng đến mức nào. Đến cả người lớn nhà cậu ta cũng phải đến nhà họ Trình hỏi thăm ông cụ Trình vào những ngày lễ Tết. Hơn nữa giá trị vũ lực của Trình Vân Thiên cũng không tầm thường, bình thường giúp cho bọn họ không ít việc, cho nên cô trở thành thủ lĩnh thế hệ trẻ tuổi ở Lai Châu là chuyện đương nhiên. Hầu hết các công tử thế hệ hai khi nhìn thấy cô ta đều cung kính chào một tiếng “chị Trình”.
Trình Vân Thiên cười mắng: “Đừng ba hoa. Đến cậu tôi còn không hiểu rõ hay sao, nếu không phải cậu đi gây tai họa cho con gái nhà ai thì cũng muốn nhờ tôi nói giúp cậu trước mặt cha cậu đúng không?”
Hứa Linh Hiểu nghe vậy thì bất đắc dĩ, vội vàng giải thích nói: “Chị Trình, lần này không có chuyện gì cả.”
Cậu ta lặng lẽ nhìn Đường Tuấn và Yến Đình Khôi đang ngồi sau xe qua kính chiếu hậu, trong mắt lộ ra chút không hiểu.
Tên này là ai vậy? Chẳng lẽ là bạn trai của chị Trình?
Hứa Linh Hiểu khẽ cau mày một cái, nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này. Chị Trình có thân thủ tốt như vậy, đến mười người đàn ông cao to cũng không phải đối thủ của chị, tên này nhìn qua yếu ớt gầy gò như vậy, làm sao áp chế được cô gái thô bạo này chứ? Bị chị Trình đè còn tạm được. Có lẽ đây chỉ là bạn bè bình thường thôi, dẫn anh ta đến đây cũng chỉ để anh ta mở mang hiểu biết…