Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chỉ dựa vào một mình cậu thôi sao?” Trình Tuấn Vũ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Hư Thiên Quang nói: “Hắc hắc. Tuy Hậu Thiên Đạo Thể mạng đấy nhưng cũng không phải là vô địch. Chỉ cần không nhập vào Thần Hải thì trên thế giới này vẫn còn rất nhiều thứ có thể làm cậu ta trọng thương, thậm chí còn có thể giết chết cậu ta. Ai đang ở bên ngoài?”
Advertisement
Bỗng nhiên Hư Thiên Quang quát lớn một tiếng, ông ta cảm ứng được có một đạo khí đang đến gần, người này hình như vừa mới đột phá cao thủ của Phá Cảnh giỏi vậy. Mặc dù không đủ để uy hiếp đến ông ta nhưng ông ta vẫn cảm nhận được một cỗ khiêu khích.
Một sóng âm kinh khủng nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, các vách tưởng xung quanh cũng bị nó đánh vào tạo nên từng dấu vết sâu. Nếu là người bình thường đối mặt với cảnh này, sợ rằng sẽ trực tiếp bị tầng sóng âm này phá nát Thức Hải, hoặc trở thành người thực vật, hoặc chết ngay tại chỗ.
Sắc mặt của Yến Đình Khôi và Trình Vân Thiên đều trở nên ngưng trọng. Một chiêu này không phải bọn họ có thể đỡ được.
“Hừ!” Đúng lúc này, Đường Tuấn nhướng mày, hừ lạnh một tiếng.
Trong không khí giống như xuất hiện một bức tường vô hình ngăn những sóng âm kia lại. Trong sân, những tán lá cây âm ầm rung động, sau đó một gốc cây bật rễ trồi lên mặt đất, trong nháy mắt trên thân cây, rễ cây chi chí những vết của chằng chịt. Có thể thấy hai người kia đấu sóng âm với nhau có uy lực đến cỡ nào.
Bước chân mấy người Đường Tuấn cũng không dừng lại, đi qua một cái hành lang cuối cùng cũng nhìn thấy hoàn cảnh nơi này.
Bên trong viện, ông cụ Trình ngã ngồi cạnh một tảng đá xanh trên sàn nhà, sắc mặt ông trắng bệnh như tờ giấy, hơi thở trên người cũng hời hợt, yếu ớt vô cùng. Quần áo luyện công trên người cũng bị cắt đứt nhiều chỗ, lờ mờ có thể thấy được vết máu, vết thương sâu đến mức có thể thấy được cả xương!
Bên cạnh Trình Tuấn Vũ có khoảng bảy, tám người. Khí thế mỗi người đều vô cùng cường đại, tất cả đều là cái thủ cảnh giới Chân Khí. Mà trước mặt đám người này có hai người đàn ông đang chắp tay đứng đấy. Một người thoạt nhìn còn trẻ, chính là học trò của Hư Cửu Huyền trước đây Đường Tuấn từng gặp qua, Vương Khải Niệm.
Bên cạnh anh ta là người đàn ông tầm năm mươi tuổi, mặc một bộ quần áo luyện công màu trắng, trên mặt lại mang nhiều tang thương còn có mấy phần giống với Hư Cửu Huyền bị Đường Tuấn giết, đây chắc hẳn là gia chủ nhà họ Hư, Hư Thiên Quang.
Trong tay Vương Khải Niệm cầm môt cây chủy thủ, mà bên trên nó vẫn còn dính máu!
Vừa rồi chính là Vương Khải Niệm làm Trình Tuấn Vũ bị thương.
“Ông nội!” Trình Vân Thiên nghẹn ngào hô lên.
Còn Đường Tuấn bên cạnh đã nổi lên sát ý mãnh liệt.
Tu vi của Yến Đình Khôi vẫn còn tạm cho nên vẫn có thể chịu được sát khí xung quanh. Nhưng Hứa Linh Hiểu lại không giống thế. Cả người cậu ta như một cái thuyền nhỏ chơi vơi gửi cơn bão, lung lay sắp đổ, sắc mặt lúc này đã tái nhợt rồi. May mắn sát ý của Đường Tuấn không nhằm vào cậu ta, nếu không cũng không phải chỉ đơn giản như sắc mặt trắng bệch như vậy.
“Đường Tuấn!” Vương Khải Niệm nhìn một chút đã nhận ra anh, hai chữ này cơ hồ là nghiến răng thành lời.
Lúc trước Đường Tuấn làm cậu ta mất hết mặt mũi trước người nhà họ Thẩm, sau này lại giết chết thầy Hư Cửu Huyền của anh ta, làm anh ta mất đi chỗ dựa! Thù hận như vậy làm sao có thể rửa sạch được.
“Cậu là Đường Tuấn.” Hư Thiên Quang thản nhiên nói: “Cậu là người giết em trai tôi.”