Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Xem ra kỹ thuật nuôi dưỡng xác chết và điều khiển xác chết của nhà họ Ngôn ở Tây Nguyên thật sự có chút lề lối.” Đường Tuấn thầm nghĩ ở trong lòng, cơ thể vừa chuyển động đã lao vào đánh nhau với Đồng Thể.
Sắc mặt của Hư Tĩnh Văn khẽ thay đổi, anh ta nhìn Ngôn Hoà Minh thật chăm chú, trong đôi mắt dường như có chút kiêng dè. Anh ta luôn nghĩ mình và Ngôn Hoà Minh người tám lạng kẻ nửa cân, không ngờ đối phương còn có con át chủ bài mạnh đến cỡ này.
Advertisement
Lúc này, Ngôn Hoà Minh đã cảm nhận được khó khăn. Vị Đồng Thể này lúc còn sống đã là một cao thủ tông sư trong Cảnh giới Chân khí. Sau khi ông ta chết lại được nhà họ Ngôn bồi dưỡng gần mười năm. Sức mạnh của ông ta hầu như ngang ngửa với Đại tông sư Cảnh giới Chân Khí hậu kỳ. Sức chịu đựng của cơ thể ông ta chỉ kém cường giả đẳng cấp như hòa thượng Phù Hưng một nửa. Ba tháng trước, Ngôn Hoà Minh còn ra lệnh cho vị Đồng Thể này làm một người tập võ Cảnh giới Chân Khí hậu kỳ bị thương nặng. Đây cũng là lý do anh ta dám đi chung với Hư Tĩnh Văn đến thung lũng Đầm Lầy.
Nhưng sức mạnh cường đại của Đồng Thể lại chẳng thể phát huy vào lúc này. Đứng trước Đạo Thể có sức mạnh quét ngang tất cả, những công phu khổ luyện đều trở thành đồ bỏ đi. Với lại, dù sao anh ta cũng chỉ ở Cảnh giới Chân Khí sơ kỳ, tuy rằng chân khí của anh ta có mạnh hơn người tập võ cùng cảnh giới vài phần, nhưng vẫn không thể so được với Đường Tuấn.
“Ngôn Hoà Minh, tôi và cậu hợp tác lại tiêu diệt Đạo Thể để báo thù cho cha tôi.” Hư Tĩnh Văn khẽ quát một tiếng, cơ thể vừa chuyển động đã tới giữa sân. Anh ta định hợp lực với Đồng Thể áp chế Đường Tuấn. Thấy Đường Tuấn và Thi Đồng đang đánh nhau ngang tài ngang sức, anh ta nghĩ rằng chỉ cần mình ra tay sẽ tạo được hiệu quả trong lúc mấu chốt và làm Đường Tuấn bị thương nặng.
“Hư Tĩnh Văn, mau quay về!” Ngôn Hoà Minh nói với giọng nghiêm trọng.
“Thằng nhóc nhà họ Hư đúng là không biết nặng nhẹ. Nếu Đạo Thể dễ bị đánh bại như vậy, sao Hư Thiên Quang lại bị đánh cho trọng thương không ngồi dậy nổi.”
“Tự tìm đường chết!” Đường Tuấn nổi giận khi thấy Hư Tĩnh Văn nhào tới muốn giết mình. Vừa rồi, anh cảm thấy có chút hứng thú với kỹ thuật khống chế xác chết của nhà họ Ngôn nên mới không ra tay quá nặng.
“Cút đi!” Đường Tuấn hét lên một tiếng thật lớn. Anh tung một cú đá, cú đá này chỉ thiếu chút nữa đã vượt qua tốc độ của âm thanh, sức mạnh của nó không thể tưởng tượng nổi. Đồng Thể đưa hai tay đỡ lấy cú đá, cánh tay như đồng thau lập tức vặn vẹo biến dạng, cả người bị đá bay ra ngoài.
Hư Tĩnh Văn thấy cảnh đó, trái tim của anh ta gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Trong lòng anh ta sinh ra ý muốn rút lui mãnh liệt, nhưng đã quá muộn rồi. Tay của Đường Tuấn tạo thành bảo ấn Hoa Sen, anh nhẹ nhàng đẩy tay ra và nói với vẻ thản nhiên: “Nếu cậu tiếp được chiêu này mà không chết, tôi sẽ không giết cậu!”
Nhìn thấy Đường Tuấn có thể thi triển pháp ấn của Phật giáo, những người vây xem đều nhìn về phía hoà thượng Phù Hưng bằng ánh mắt kỳ quái.
“Nghe nói sở trường của hoà Thượng Phù Hưng là ấn Vô Uý của Phật giáo. Không biết giữa nó và bảo ấn Hoa Sen, thì cái nào mạnh hơn?” Tôn Vận Kỳ lớn tiếng hỏi.
Đôi mắt của Khúc Tường Vi loé sáng, bà ta cũng nhìn bằng đôi mắt trông mong, dường như rất hứng thú với chuyện này.
Hoà thượng Phù Hưng chắp hai tay trước ngực, bình chân như vại, trên cơ thể gầy gò của ông ta toả ra một ánh sáng màu vàng mờ mờ ảo ảo, trông giống Đại Kim Cương hàng yêu trừ ma của Phật giáo giáng trần. Ông ta thản nhiên nói: “Kiểu ấn của thí chủ Đường đã được Đức Phật thần vận, có thể bảo vệ cơ thể và trấn áp tà ma ở bên ngoài. Không ngờ rằng Đạo Thể lại có một trái tim hướng về Phật, thiện tai thiện tai.”