Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng vào lúc này, hơn phân nửa sương mù màu xám nhạt đầm lầy đã biến mất, đám sương mù màu đỏ ở giữa càng thêm dễ thấy, hiển nhiên là linh dược sắp ra đời.
Nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt Tôn Gia Minh lóe lên sự tinh ranh, anh ta nói: “Đường Tuấn, chỉ với một mình cậu sẽ không giành được linh dược trong tay ba nhà chúng tôi đâu. Tôi có một đề nghị, hay là cậu hợp tác với nhà họ Tôn đi. Cậu trợ giúp cho nhà họ tôn đoạt được linh dược. Tôi có thể thay mặt cả nhà họ Tôn đồng ý việc xóa bỏ ân oán trước đây của chúng ta, thậm chí có thể che chở cho nhà họ Mộ Dung sau khi cậu chết đi. Cậu thấy sao?”
Advertisement
Trong mắt Đường Tuấn xẹt qua một chút sát ý khi nghe câu đó. Những lời Tôn Gia Minh nói nghe qua giống như muốn liên minh với anh, nhưng trên thực tế là tiềm tàng ý uy hiếp, muốn anh phải lo lắng cho nhà họ Mộ Dung.
Đường Tuấn nhìn lướt qua Tôn Gia Minh và Tôn Vận Kỳ bằng ánh mắt thâm sâu, nói: “Ha ha. Tôi còn chưa chết mà. Chẳng lẽ nhà họ Tôn thật sự muốn trở mặt hay sao?”
Sắc mặt Tôn Gia Minh thay đổi. Một vị Đạo Thể có liều mạng, phóng tầm mắt khắp cả giới võ thuật Việt Nam, sợ rằng không ai muốn trở thành kẻ địch của anh.
Tôn Gia Minh chấp tay với Đường Tuấn, trên khuôn mặt kiên cường như mũi kiếm lộ ra một chút ý cười, nói: “Tông sư Đường cứ nói đùa. Nhà họ Tôn tôi không muốn trở thành kẻ địch của cậu. Thằng bé ban nãy nói năng không cẩn thận. Linh dược ngày hôm nay, dựa vào bản lãnh của mọi người đi.”
Phái Thần Châm ở giữa trận doanh.
Khúc Tường Vi nhíu mày, đôi môi cử động, nén giọng nói thành một sợi dây nói chuyện với Cơ Thục Quyên: “Cô Cơ, tên Đường Tuấn này đang sức lực dồi dào. Dựa vào vẻ đẹp của cô, chỉ cần cô mở miệng là có thể khiến cho anh ta bán mạng vì cô. Đến lúc đó, chúng ta sống chết mặc bay. Tại sao không làm?”
Cơ Thục Quyên khẽ lắc đầu nói: “Anh ta không phải loại người đó.”
Bây giờ, khí chất của Cơ Thục Quyên càng ngày càng lạnh lùng và cô độc, có một sự uy nghiêm bất khả xâm phạm, ngay cả Khúc Tường Vi cũng không dám càn rỡ quá mức trước mặt cô ta.
Khúc Tường Vi trầm ngâm một chút rồi lại nói: “Cô Cơ, lần này môn chủ đặc biệt yêu cầu cô mang theo năm chiếc kim châm là để cô mang về linh dược ra đời lần này về. Căn cứ theo địa hình và khí hậu của chỗ này, trong sách cổ có viết, nếu thật sự sinh ra linh dược hệ lửa, đối với thể chất Thanh Loan của cô có lợi rất lớn. Đây cũng là ý của môn chủ, nếu như cô có thể đi thêm mấy trăm bước tiến vào Thần Hải, đối với Phái Thần Châm tôi sẽ có trợ giúp rất lớn.”
Vẻ mặt của Cơ Thục Quyên có chút chán nản. Lời Khúc Tường Vi nói sao Cơ Thục Quyên không biết. Nhưng mà cô và Đường Tuấn từng qua lại với nhau, cô biết rõ tính cách của anh, anh chắc chắn không phải người dễ dàng bị lợi dụng. Huống hồ, thân phận bây giờ của Đường Tuấn cao hơn ngày xưa rất nhiều, ngay cả cô cũng phải nể nang.
Ngay khi các đội ngũ còn đang có phỏng đoán của riêng mình, sương mù trong thung lũng Đầm Lầy cuối cùng cũng tan biến và lộ ra hình dáng của nó. Một cái đầm lầy cực lớn nằm ngang trước mặt mọi người. Ở giữa đầm lầy có một gốc cây, cành lá của nó trông như ngọn lửa đỏ rực đang lớn lên một cách thầm lặng. Những đường gân lá trên cây dường như đều có ánh lửa đỏ rực. Từ trên cây toả ra sức nóng khủng khiếp. Ở dưới cành cây có một quả căng tròn màu đỏ đang treo lơ lửng, trên vỏ quả có ánh sáng màu hồng lưu chuyển, rất giống Chu Quả trong truyền thuyết.
“Quả Xích Viêm!” Tôn Vận Kỳ, hoà thượng Phù Hưng và Khúc Tường Vi đồng thời hét lên, sự nóng rực trong đôi mắt không hề che đậy.
Sắc mặt của Đường Tuấn cũng hơi thay đổi. Anh đã đọc hết sách cổ của Dược Y Cốc nên biết rằng trên thế giới này có một số loài hoa và trái cây kỳ lạ. Quả Xích Viêm cũng là một trong số đó.