Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vị kia chính là tổ sư Hàn Nhật Long, Đường thí chủ cứ tự nhiên. Tôi sẽ đợi cậu ở bên ngoài." Ánh mắt Pháp Âm lóe lên, nhỏ giọng nó. Sau đó bèn bay lên không, phút chốc đã ra khỏi động Bích Ngọc.
Advertisement
Đường Tuấn cũng không để ý, giờ đây anh đã bị di hài của Hàn Nhật Long thu hút rồi.
Advertisement
Anh chậm rãi bước tới, sau đó ngồi xuống mặt đối mặt với di hài của Hàn Nhật Long, dường như định bắt đầu một cuộc trò chuyện khi đã cách ba trăm năm. Nếu có người thấy cảnh ấy, sợ rằng trái tim sẽ bị dọa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh ngưng tụ công pháp vào hai mắt, giống như một máy điều tra tinh vi, ghi nhớ mỗi một vân da trên di hài của Hàn Nhật Long. Cơ thể anh cũng phát ra tiếng hò hét như đang hô ứng với khối di hài kia.
Đường Tuấn càng nhìn càng nhíu chặt mày.
Anh phát hiện sức mạnh cơ thể của Hàn Nhật Long còn mạnh hơn so với tưởng tượng, thậm chí còn mạnh hơn trạng thái đỉnh của bản thân. Thi thể trước mắt rõ ràng đã mất hết sức sống, nhưng vẫn khiến anh cảm giác vượt trội hơn hết thảy. Đường Tuấn cũng không lạ gì với cảm giác ấy, nó đến từ cao thủ Cảnh giới Thần Hải mà anh từng gặp.
"Không ngờ vào khoảnh khắc cuối đời Hàn Nhật Long lại bước vào Cảnh giới Thần Hải!" Trong đầu Đường Tuấn chợt xuất hiện suy nghĩ nàu, nhưng lại bị anh bác bỏ. Nếu ông ta đột phá Cảnh giới Thần Hải thì với sức mạnh của Đạo Thể, dù có sống thêm trăm năm cũng không thành vấn đè. Nhưng nếu ông ta thật sự đột phá, tại sao kế đó Chùa Bái Đính lại phải đóng cửa gần mười năm? Không thì e rằng Chùa Bái Đính đã đi ngang trên đời, trở thành thế gia vọng tộc võ thuật đứng đầu rồi.
Nhưng nếu không phải thì Đường Tuấn lại nghĩ mãi không hiểu tại sao lại cảm giác được khí thế của Cảnh giới Thần Hải trên người Hàn Nhật Long, thậm chí qua cả ba trăm năm mà vẫn không biết mất. Khí thế ấy cực kỳ mỏng manh, nếu không phải cảm ứng giữa Đạo Thể với nhau thì có lẽ Đường Tuấn sẽ chẳng phát hiện ra.
Đường Tuấn nhắm mắt lại, dựa vào tinh thần lực và cảm ứng bí ẩn giữa Đạo Thể quan sát Hàn Nhật Long.
Một lát sau, Đường Tuấn chợt mở bừng mắt, trong ánh mắt không khỏi toát lên vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
"Máu của ông ta đâu?" Đường Tuấn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Dù có là cao thủ Cảnh giới Thần Hải bình thường, sau khi mất máu sẽ nhanh chóng khô đi, cơ thể héo rũ, rồi biến mất khỏi cõi đời này. Mạnh như cao thủ Cảnh giới Thần Hải của Chùa Bái Đính, cuối cùng cũng chỉ còn lại một bộ xương khô lấp lánh ánh kim.
Nhưng Đạo Thể lại khác, nó được gọi là cơ thể mạnh nhất trên đời, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể là đã không có đối thủ trong cùng cảnh giới! Dù Đạo Thể chết đi, nhưng chỉ là không còn sức sống, máu huyến vẫn sẽ tồn tại trong cơ thể. Có điều bây giờ, tuy cơ thể Hàn Nhật Long vẫn còn, nhưng Đường Tuấn lại không cảm nhận được máu của ông ta, như kiểu ông ta chỉ hơn những bộ xương khô khác ở chỗ có một lớp da mà thôi. Điều này quá đáng sợ.
"Trước khi chết, ông ta đã bị người cút cạn máu!" Trong đầu Đường Tuấn chợt dấy lên suy nghĩ này. Nó vừa hiện ra bèn không thể dừng lại.
"Rất có thể trước khi chết, Hàn Nhật Long chỉ đang bế quan, lại bị người ta cho rằng đã chết, bèn rút cạn máu. Đợi ông ta đột phá thì phát hiện mình đã mất hết máu, không thể xoay chuyển tình hình được nữa, chỉ đành uất ức chết đi." Trong lòng Đường Tuấn nảy ra một suy đoán, nhưng lại xuất hiện một số câu hỏi khác.