Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn khẽ nhấn một cái, tinh thần lực trong biển ý thứ của anh lập tức như những cơn sóng mãnh liệt trào ra, hóa thành một con sống tinh thần bao lao ngút ngàn. Ba pháp ấn tinh thần vừa vào con sống tinh thần bèn giống như một hòn đá ném vào hồ nước, chỉ vang lên một tiếng rồi không còn tiếng động nào nữa. Mà lúc này, cây gậy ngọc không tên ở giữa trán Đường Tuấn chợt lóe lên.
Advertisement
Phụt!
Advertisement
Ba tiếng hộc máu vang lên cùng một lúc, sắc mặt đám người Vô Thường chợt trở nên trắng bệch, bức tượng Phật giữa trán cũng hơi mờ đi, giống như đã bị thương nặng.
"Cậu thế mà cũng tu luyện thành pháp tướng tinh thần?" Vô Thành rống lên, trong mắt lóe lên vẻ khó có thể tin.
Sức người có hạn, nhưng võ đạo lại không có cuối.
Đám Vô Thành bở qua cách dùng cơ thể vượt bể khổ riêng biệt của Chùa Bái Đính tu luyện pháp tướng tinh thần. Vốn nghĩ rằng trên đời hiếm có ai học được. Chẳng ngờ Đường Tuấn không những có cơ thể vô địch, chân khí dồi dào có thể sánh với Thần Hải, giờ ngay cả tinh thần lực cũng đã hóa thành pháp tướng. Ba điều ấy, người thường muốn luyện thành thì cần phải dốc hết sức cả đời người. Nhưng Đường Tuấn lại cùng lúc tu luyện thành. Đây quả thật là điều hết sức khủng bố. Cho dù là Hàn Nhật Long năm xưa cũng không mạnh như thế.
Ánh mắt Pháp m lóe lên, tiếng Phạn chợt ngừng lại, chính mình cũng chấn động bởi thực lực do Đường Tuấn thể hiện.
"Pháp tướng này của cậu là gì?" Sắc mặt Vô Thường tái nhợt quát hỏi.
Pháp tướng tinh thần của Đường Tuấn giống như một dòng sông với sức mạnh càn quét cắn nuốt tất cả mọi thứ. Tinh thần lực của họ vừa vào đã mất liên lạc, tựa như đã hòa làm một với con sông tinh thần kia. Bọn họ tu Phật nhiều năm, đừng nói thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói.
Đường Tuấn không đáp. Dù muốn trả lời, anh cũng không biết trả lời thế nào. Bởi vì ngay chính anh cũng không biết tại sao tinh thần lực của mình có thể cắn nuốt tinh thần lực của người khác. Anh tạm thời coi nó là vì cây gậy ngọc không tên kia.
Hơi suy nghĩ một cái, con sông tinh thần bèn phát ra tiếng sóng cuộn trào xô vào bờ đầy đáng sợ, ập về phía pháp tướng hình tượng Phật của ba người. Ban nãy, sau khi con sông tinh thần cắn nuốt ba pháp áp được hình thành từ tinh thần lực kia, có vẻ đã khiến cho cây gậy ngọc không tên kia khôi phục một chút. Điều này khiến anh mừng thầm trong lòng, bèn tính điều khiển con sông tinh thần nuốt luôn tinh thần lực của họ. Ba người kia muốn rút máu của anh, nên đương nhiên giờ Đường Tuấn nuốt tinh thần lực của họ chẳng chút áy náy.
Ba người Vô Thường thấy thế, sợ tới mức liên tục lùi về sau, liều mạng thu tinh thần lực lại. Thế nhưng tốc độ con sông tinh thần của Đường Tuấn lại nhanh hơn, phút chốc đã ập đến trước mặt Vô Thường gần nhất. Nó giống như một cơn sóng thần, định cuốn đi pháp tướng hình Phật của ông ta.
Ù!
Một âm thanh trầm thấp chợt vang lên.
Pháp Âm bỗng ra tay. Ánh vàng rực rỡ xoay quanh người anh ta, sáng rực cả vùng, giống như đức Phật bước ra từ nước Phật, giơ lên nắm tay với sức mạnh diệt trừ mọi yêu ma đấm thẳng về phía eo Đường Tuấn. Một quyền đó đã có thể sáng ngang với ấn Vô Úy do Phù Hưng dùng hết sức mạnh đánh ra lúc trước, có thể thấy được sức mạnh đáng sợ của vị trụ trì Chùa Bái Đính này!