Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cú đấm của Tôn Thành vào lồ||g ngực Đường Tuấn chỉ khiến Đường Tuấn lùi lại nửa bước.
Nhưng một chưởng của Đường Tuấn lại khiến Hư Thanh Nhã bay ra ngoài, còn người đàn ông trung niên Vu Môn kia thì cánh tay càng bị ảnh hưởng nặng hơn, suýt chút nữa không cầm chắc được dao găm Chùy Huyền Vu.
Dùng cảnh giới Chân Khí đối đầu với ba cao thủ cảnh giới Thần Hải, còn chiếm được thế thượng phong!
Dù Pháp Âm có đánh giá cao thực lực của Đường Tuấn nhưng cũng không ngờ được rằng Đường Tuấn lại mạnh đến thế.
“Hóa ra đây mới chính là thực lực thật sự của Đạo Thể, vậy mà trước đây hồi ở chùa Bái Đính mình còn định đối đầu với cậu ta, đúng là buồn cười.” Pháp m cười. Bây giờ trái lại anh ta cảm thấy khá may mắn, không đắc tội Đường Tuấn quá nhiều.
Lúc này, mấy người Luân Châu và Phù Hưng đang ở ngay bên cạnh Pháp Âm.
Luân Châu nhìn chằm chằm vào cuộc chiến kịch liệt đang diễn ra ở trên không trung, dư chấn từ cuộc chiến kia khiến cả anh ta là Ngụy Đạo Thể cũng hơi run sợ, nhưng Đường Tuấn thì vẫn bình tĩnh như thường. Một cảm giác bất lực nặng nề trỗi dậy trong lòng anh ta, anh ta lẳng lặng siết chặt nắm tay, thầm oán hận, nói: “Sao mày còn chưa chết!”
Thần sắc mấy người Phù Hưng nghiêm nghị nhưng trái tim lại như đang bị treo lên.
“Sư huynh, lần này ba người Tôn Thành dám liên thủ đánh tới đây chắc hẳn đã chuẩn bị chu toàn cả rồi. Ai thắng ai thua còn chưa biết được.” Phù Hưng khẽ nói.
Mấy vị hòa thượng khác của chùa Bái Đính cũng nhao nhao gật đầu. Mấy ngày nay Đường Tuấn ở lại trong Tĩnh thiền viện, chẳng khác gì một cái tát đánh vào mặt bọn họ. Lúc này tất nhiên bọn họ chỉ hận không thể cầu cho Đường Tuấn bị đánh chết.
Pháp Âm thở dài, ánh mắt trở nên u ám. Nếu Đường Tuấn thua, há ba người Tôn Thành tùy tiện bỏ qua cho chùa Bái Đính thực lực đang bị giảm mạnh. Đáng tiếc, đám hòa thượng chùa Bái Đính này chỉ muốn xả hận với Đường Tuấn, không suy nghĩ gì chuyện sâu xa.
“Mong là cậu ta có thể thắng.” Cán cân trong lòng Pháp Âm càng có khuynh hướng nghiêng về Đường Tuấn, chỉ là anh ta biết suy nghĩ này không được thực tế cho lắm. Ba cao thủ cảnh giới Thần Hải Trung kỳ liên thủ với nhau gần như có thể hoành hành khắp nơi, chỉ một mình Đường Tuấn thật sự có thể địch nổi ba người kia sao?
“Ha ha ha. Sướng người!” Đường Tuấn lại lần nữa đánh lùi ba người Tôn Thành. Anh đứng chắp tay, khí tức trên người không che giấu bớt đi chút nào, gần như không hề yếu ớt hơn so với cao thủ cảnh giới Thần Hải. Nếu Pháp Âm cẩn thận cảm nhận là có thể phát hiện ra khí tức trên người Đường Tuấn đang dần thay đổi, rất giống với khí tức của Hàn Nhật Long, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái.
Tóc trên đầu Đường Tuấn dựng thẳng đứng như mấy cây châm, mặc dù gương mặt là già nua nhưng lại như một vị thần chưa từng thua trận. Bên khóe miệng anh đã xuất hiện vết máu, vết máu đỏ thắm, không còn là màu vàng kim nhạt lấp lánh như trước đó nữa. Ba người Tôn Thành liên thủ với nhau đúng là rất đáng sợ, vừa công vừa thủ cho nhau, xem như anh có là Đạo Thể đi nữa cũng không chiếm được bao nhiêu phần hơn.
Nhưng ba người Tôn Thành đều đã bị thương.