Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chút tài vặt vãnh. Chỉ bằng con nhóc như cô mà cũng muốn nổi danh với tôi. Nằm mơ đi!" Vũ Tuyết Hương không hề sợ hãi. Cô ả vóc tay với hồ nước, nước bên trong trở nên cuồn cuộn, một quả cầu nước Cổ Sáng kính chừng một mét bị cô ả vóc ra ngoài. Thậm chí bên trong quả cầu nước còn có cả mấy con cá chép đang bơi lội, thế nhưng, bởi vì Vũ Tuyết Hương khơi dậy nguyên khí đã bị đánh chết toàn bộ. Quả cầu nước trong veo lập tức xuất hiện từng tia màu đỏ.
Advertisement
Vũ Tuyết Hương cong miệng, nhe răng cười nói: "Yên tâm. Tôi sẽ không đánh chết cô đâu mà chỉ khiến cho cô phải nằm nghỉ dưỡng trên giường vài tháng thôi. Tôi muốn cho người trong giới võ đạo biết, cô không bằng Vũ Tuyết Hương tôi!"
Ầm!
Advertisement
Vừa dứt lời, Vũ Tuyết Hương phất hai tay, quả cầu nước tựa như một hòn đá nện thẳng về phía Hoa Tiểu Nam.
Hoa Tiểu Nam vừa niệm, mấy con cổ trùng liền phấn chấn vỗ cánh bay lên, tạo thành một bức tường côn trùng ở phía trước cô ta.
Bành!
Quả cầu nước nện vào bức tường côn trùng, tường trùng chỉ cản được trong chốc lát đã tiếp tục đè ép về phía Hoa Tiểu Nam!
Vô số cổ trùng bị đánh chết, khoé miệng Hoa Tiểu Nam trào ra máu tươi, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả cầu nước nện xuống!
"Chẳng qua chỉ có thế!" Vũ Tuyết Hương lên tiếng chế nhạo. Nếu không phải bận tâm đến tộc người Mèo, thậm chí cô ả còn muốn git chết Hoa Tiểu Nam ngay tại chỗ này.
"Đủ rồi!" Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp tựa như một đạo sấm sét từ trong sân vang lên.
Kỳ lạ thật, âm thanh này chỉ truyền ở trong sân, người ở ngoài sân vẫn không nghe ra.
m thanh này vang lên, đột nhiên Vũ Tuyết Hương biến sắc, quả cầu nước vốn sắp đánh trúng người Hoa Tiểu Nam ngừng lại một lát, sau đó dùng tốc độ nhanh gấp đôi ngã trở về. Khi Vũ Tuyết Hương còn chưa kịp phòng ngự thì đập vào người cô ả.
Nước vỡ tung, miệng Vũ Tuyết Hương phun ra máu tươi, va vào vách tường trong sân.
"Còn chưa cút!" m thanh kia vang lên lần nữa.
Cả người Vũ Tuyết Hương ướt sũng, quần áo dính vào người, những đường con thích thú đầy đặn trên cơ thể mềm mại được lộ ra trong không khí cách một lớp quần áo, càng làm tăng thêm sức hấp dẫn và nóng bỏng. Nếu như có người thấy, sợ rằng sẽ nhìn đến nỗi ánh mắt phun ra lửa. Dáng vẻ kiêu sa lả lướt này của con gái nhà họ Võ, ngược lại càng giống với một người mẫu ướt át với thân hình nóng bỏng.
Sắc mặt Vũ Tuyết Hương tái xanh, nhưng cũng biết hôm nay gặp được cao nhân, rất có thể là cao thủ Thần Hải cảnh của dân tộc Mèo. Lúc này, cô ả nào còn dám nói thêm cái gì, chỉ hận thù nhìn Hoa Tiểu Nam, sau đó nhanh chóng rời đi từ cửa của một sân sau khác, tương đối ít người. Cô ả không muốn đi ra từ sân trước, để cho người khác nhìn no mắt, trở thành trò cười của giới võ đạo.
Chờ sau khi Vũ Tuyết Hương rời đi, Hoa Tiểu Nam mới kinh ngạc vui mừng nhìn về cửa sân, giọng nói vui vẻ và hơi run nói: "Anh Đường?"
Một bóng người từ sân ngoài đi tới, Hoa Tiểu Nam thấy người tới thì chẳng để ý gì nữa mà nhào vào trong lòng của Đường Tuấn. Hai tay thiếu nữ ôm Đường Tuấn thật chặt, giống như sợ anh chạy đi vậy.