Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau một hồi im lặng một cách kỳ lạ, Đường Tuấn bỗng nhiên mỉm cười.
"Cậu cười cái gì?" Tô Phượng hỏi, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.
Advertisement
Đường Tuấn nói: "Vừa rồi, Tân Kiên sỉ nhục tổng chủ dân tộc Mèo trước mặt nhiều người như vậy, các người có ai dám đứng ra không? Các người có từng nghĩ tới việc tôn nghiêm của dân tộc Mèo bị khiêu khích như vậy là không thể tha thứ không?"
Advertisement
Sắc mắt của Tô Phượng có chút khó coi nói: "Chuyện này có thể giống nhau được sao?"
Đường Tuấn khẽ cười, lắc đầu nói: "Thực sự không giống nhau, đằng sau Tân Kiên có một thế lực rất lớn như Nghịch Luân, tuy rằng tôi rất mạnh, nhưng cũng chỉ có một mình tác chiến, cho nên mặc dù các người khâm phục tôi, nhưng không sợ tôi. Thậm chí còn bắt nạt Tiểu Nam còn trẻ và tốt bụng, cho nên mới bằng mặt mà không bằng lòng như vậy."
Những đứa trẻ khác trong dân tộc Mèo nghe vậy, tất cả đều nhìn về phía Tô Phượng, chờ đợi lời giải thích của ông cụ.
Tô Phượng cố gắng giải thích: "Đây chỉ là suy đoán của cậu mà thôi, không hề có liên quan gì đến dân tộc Mèo bọn tôi cả!"
Sắc mặt Đường Tuấn trở lên lạnh lùng, nói: "Ông muốn dùng thế lực để chèn ép tôi nhưng lại không biết tôi có năng lực như thế nào. Chưa nói tới mấy chục nghìn người trong dân tộc Mèo, dù cho là cả trăm triệu người trên thế giới đều là kẻ thù thì có sao chứ? Nếu hôm nay tôi git chết ông, vậy thì đã sao!"
Vừa dứt lời, Đường Tuấn dùng lòng bàn tay ấn vào không gian.
Đột nhiên nguyên khí sôi trào, giữa trời úp xuống một Nguyên Khí Thủ Ấn, áp lực nặng như núi đè trên người Tô Phượng.
"Sao cậu dám?" Sắc mặt Tô Phượng hoàn toàn thay đổi, quát lớn. Nhưng giọng nói đó lại đột ngột dừng lại, cả người ông cụ bị một chưởng này này ép xuống đất, lập tức chết đi mà không kịp suy nghĩ. Trước khi chết, trong lòng ông cụ vẫn còn khó hiểu, rõ ràng ông cụ vẫn còn nằm thế lực lớn trong tay, tại sao Đường Tuấn lại dám tàn nhẫn git chết mình như vậy!
"Năm đó Hàn Nhật Long, được Chùa Bái Đính tranh thủ dành chút thời gian để bảo huyết. Có người đó trấn giữ, tôi cũng không phải kẻ ngu, làm sao có thể lặp lại những sai lầm tương tự được!" Đường Tuấn đứng chắp tay, ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt. Tô Phượng nghĩ rằng ông cụ nắm giữ thế lực lớn nhưng không biết rằng tâm tình của Đường Tuấn đã đạt đến mức độ không một thứ gì có thể quấy nhiễu.
Mặc cho bạn có xúc phạm tôi, lừa dối tôi mắng chửi tôi, tôi đều dùng một chưởng đánh chết! Dù cho có âm mưu hay quyền lực thế nào đi chăng nữa!
"Còn ai muốn chịu chết nữa! Đứng ra, tôi sẽ giúp hoàn thành được mục đích! Yên tâm, các người chết rồi, tôi sẽ để Tiểu Nam đặt linh bài của các người trong từ đường! Giúp các người hoàn thành cái gọi là trung nghĩa!" Đường Tuấn nhìn quanh một vòng, lạnh lùng nói.
"Tiểu Nam còn nhỏ tuổi, tốt bụng nên không thể nhuốm máu được. Nhưng tôi không ngại, tôi không ngại tự tay giết thêm vài mạng nữa đâu!" Giọng nói của Đường Tuấn vang lên trong sảnh thể hiện sát ý điên cuồng.
"Ngài Đường làm vậy không hề sai, Tô Phượng bằng mặt không bằng lòng, muốn chia cắt dân tộc Mèo, nhất định phải chết!" Trương Huy cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Hoa Tiểu Nam đi tới, níu lấy cánh tay Đường Tuấn, nói: "Anh Đường, cho bọn họ một cơ hội đi, em nghĩ sau ngày hôm nay, bọn họ nhất định sẽ không dám thay lòng nữa đâu, đúng không các trưởng lão?"
Các trưởng lão của dân tộc Mèo đứng đầu là Trương Huy cùng nhau gật đầu, vỗ ngực đảm bảo: "Sau này tôi sẽ luôn nghe theo cô chủ!"
Đường Tuấn thấy vậy, lúc này vẻ mặt anh mới hơi dịu lại.