Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông trung niên cười khẩy: "Dựa vào danh tiếng của cậu chủ và Tuyết Hồng Thảo Đường của chúng ta, chẳng lẽ bọn chúng dám không phục tùng?"
Advertisement
Chàng trai trẻ tuổi nói với giọng trịch thượng: "Đám người đó tuy có tu vi thấp hèn, nhưng xương cứng lắm."
Khi hai người đang nói chuyện, nhà họ Từ ở Hà Nam đã xuất hiện trong tầm mắt. Từ xa, bọn họ đã có thể nghe thấy tiếng động ầm ĩ và không khí tưng bừng. Hai người tiến tới gần biệt thự nhà họ Từ, rất nhanh đã nắm bắt được những chuyện xảy ra trong hai ngày vừa qua.
Advertisement
Khi chàng trai trẻ nghe thấy Đường Tuấn có thực lực áp đảo hai ‘trùm’ Thần Hải cảnh, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, nhưng đôi môi bạc bẽo như dao băng lại nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, mùi thuốc thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể anh ta.
Mặt người đàn ông trung niên kinh hãi, nghĩ thầm: "Cậu chủ muốn giết người, Đạo Thể kia chết chắc rồi đây."
Bên trong sân của biệt thự nhà họ Từ đang có một nhóm người tụ tập.
Đường Tuấn và Hoa Tiểu Nam làm người đứng đầu dân tộc Mèo, Cơ Thục Quyên làm người đại diện cho đệ tử phái Thần Châm. Từ Nhật, Vũ Tuyết Hương và mấy người của Nghịch Luân. Ở một góc trong phòng có một người đàn ông mặt mày đầy tang thương đang đứng ôm đao. Thanh đao không biết cố tình hay vô ý tỏa ra một luồng khí mờ mịt mà u ám, khiến người ta không dám xem thường.
Ánh mặt trời chiếu vào từ song cửa sổ, nhưng khi đến bên cạnh hắn ta lại có chiều hướng nghiêng nghiêng, dường như cũng bị đao ý rung trời của hắn ta chặt đứt.
"Ngài Phạm, mời ngồi xuống đây!" Từ Nhật khom người nói.
Từ Nhật đường đường là người thừa kế của nhà họ Từ, thân phận cao không gì sánh được, nhưng cũng không dám lộ ra vẻ kiêu căng nào ở trước mặt người đàn ông dạn dày sương gió này. Bởi vì người này tên là Phạm Nam Thiên, người đời gọi là Quỷ đao, đã là tông sư số một của nước Việt Nam trước khi Đường Tuấn ra đời. Hôm nay Phạm Nam Thiên đặt chân vào cảnh giới Thần Hải, bước chân vào đội ngũ võ giả hàng đầu nước Việt Nam, ngay cả ông nội Từ Vũ của anh ta nếu đấu với Phạm Nam Thiên cũng chưa chắc nắm được phần thắng. Sức mạnh như vậy, thân phận bậc này đã đủ để Từ Nhật cúi người hành lễ.
Phạm Nam Thiên ôm Xuân Thần đao, thản nhiên nhìn qua Từ Nhật: "Không cần".
Ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, nói khẽ: "Đánh với tôi thêm một trận nữa!"
Chiến ý và đao ý bất ngờ cuộn trào mãnh liệt như nước thủy triều tỏa ra trong phòng, khiến cho ai nấy đều rùng mình.
"Đợi chuyện này xong, tôi với ông sẽ đánh một trận". Đối diện với ánh mắt khát vọng của Phạm Nam Thiên, Đường Tuấn gật đầu.
Bấy giờ Phạm Nam Thiên mới thu lại ánh mắt, chiến ý và đao ý đầy phòng nháy mắt tan đi.
Vẻ mặt Từ Nhật có hơi mất tự nhiên. Chỗ này là nhà họ Từ, anh ta mới là chủ nhân, nhưng lại bị người khác xem nhẹ như vậy. Nhưng nói đi nói lại anh ta cũng không phải người thường, sau khi được Từ Vũ giảng dạy thì cả tính tình và tu vi đều có bước tiến lớn, nên anh ta trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, trên khuôn mặt nho nhã lộ ra nụ cười tươi.