“À nhân tiện, đại ca à, còn một chuyện nữa..”
Tần Uyên đang chuẩn bị nói gì đó, Diệp Quân Lâm liền nói: “Ồ, hình như có chuyện gì xảy ra rồi”
Hóa ra Diệp Quân Lâm đã nhận thấy được xung quanh mình có điều gì đó bất thường.
Đứng trước tình huống này, ông Vân cùng mấy người còn lại đều tỏ ra cực kỳ kiêu ngạo.
Dù sao bọn họ cũng là đến từ nhà họ Diệp cực kỳ nổi tiếng của Hà Nội.
Bên trong bọn họ luôn luôn có chút gì đó tự cao tự đại.
Ai đám bắt bọn họ cơ chứ? Muốn chết hay saol “Ai thèm quan tâm ông là cái gì! Đi xuống!!”
Sau khi ra lệnh một tiếng, Bách Thú Doanh và Tử Kim Vệ ngay lập tức trói hết các cao thủ của nhà họ Diệp.
Mặc dù ông Vân và những người kia cũng là cao thủ, nhưng khi đối diện với đám đông phía bên kia, liền không thể chống cự được.
Rất nhanh chóng, tất cả đã ngã rạp hết trên mặt đất.
“Tôi là Diệp Vân là vệ sĩ của Diệp Minh Thiên, ông ấy là người thừa kế của nhà họ Diệp ở kinh thành, các anh dám bắt tôi ? Các anh có biết mình phạm phải sai lầm lớn không?
“Mau thả tôi ra, nếu không thả các anh sẽ không thể tưởng tượng được mình sẽ bị giết như thế nào đâu!”
Ông Vân vẫn còn đang vọng tưởng dùng thân phận của mình để hù người khác.
“Bụp!” Đáp lại lời của ông ta là một cú đá, đạp mạnh vào mặt của ông ta.
“Ai thèm quan tâm ông là cái gì của nhà họ Diệp chứ!”
Mệnh lệnh mà Tử Kim Vệ cùng Bách Thú Doanh nhận được chỉ là bảo vệ Chiến thân Côn Luân.
Gia tộc với dòng họ gì đó, bọn họ cũng sẽ không thèm bận tâm tới.
Đặc biệt là cái đám người muốn ám sát chiến thần Côn Luân.
“Các anh rốt cuộc là ai?”
Ông Vân suy nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được.
Chẳng lẽ những người này đều có liên quan đến Diệp Quân Lâm? Chẳng bao lâu sau, bọn họ được đưa đến một nhà kho chứa hàng đổ nát.
Ông Vân nhìn thấy được các cao thủ trước đó mà mình đã điều đi, toàn bộ đều bị trói ở đây.
Mặt ai người nấy cũng đều sưng húp lên.
Tất nhiên là đội quân cao thủ của bọn họ đã bị tiêu điệt hoàn toàn.
Ai vậy? Ông Vân quan sát thấy những người này đều được đào tạo rất nghiêm chỉnh, bài bản, trang phục đồng nhất với nhau, chẳng lẽ là…
Ông ta nghĩ tới một loại khả năng không thể ngờ được.
Những giọt mồ hôi chảy xuống trót sững vì sợ hãi.
Lúc này cửa kho hàng bị đẩy ra, có một bóng người đi tới.
Tại sao ông Vân lại cảm giác có chút gì đó quen thuộc? Chờ đến gân hơn chút, ông Vân bị dọa đến hồn bay phách lạc, không thể nói được lời nào.
Đó là Diệp Quân Lâm!!! Tất cả những điều này là anh ta làm được sao? Thật quá là khó tin đúng không? “Anh…
Anh Anh Anh…”
Ông Vân kinh ngạc nói không ra lời.
“Ông đang thắc mắc về thân phận của tôi đúng không? Ha ha.”
“Bọn họ đều là thuộc hạ của tôi, những người mà chặn bọn anh lại lúc tối đều là người của tôi hết”
“Hơn nữa, chuyện mà ông triệu tập hơn năm trăm cao thủ tập hợp lại nhưng lại biến mất cũng chính là tôi làm”
Nghe được Diệp Quân Lâm nói xong những lời này, ông Vân cảm thấy như có tia sét giữa trời quang vậy.
Làm thế nào mà một đứa con hoang lại có thể kinh khủng như vậy? Hiện tại anh ta đã có thể đạt đến trình độ nào rồi?
Thật là quá sức tưởng tượng!
Dù nói anh ta là con hoang như thế nào đi chăng nữa, trên người anh ta từ đầu đến chân đều chảy dòng máu cao quý của nhà họ Diệp!
Những người như thế làm sao có thể có thành tích thấp được cơ chứ?.