Chương :
Hối hận, thật sự rất hối hận! Để kẻ thù đánh một trân bất ngờ, lần này đúng là thiệt hại nặng nề, ít nhất thì phía đội Lang và trạm gác ngâm bị thiệt hại rất lớn…
Giò phút này, bọn họ cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Vệ binh Viêm Long lại phái Diệp Lâm Quân tới, và chỉ huy trong lời của bọn họ là có ý gì.
Cho dù sức mạnh đáng sợ của Diệp Lâm Quân đã không còn nữa, nhưng anh vẫn còn có đầu óc, đó chắc chắn là thuộc cấp bậc cổ vấn quân sự.
Mặt mấy người Hỏa Phượng Hoàng nóng lên…
Mới phút trước bọn họ còn đang sỉ nhục Diệp Lâm Quân, phút sau đã bị nghiệp quật rồi.
Nhưng bây giò có hối hận thì cũng đã muộn.
“Mọi người bảo vệ đồ vật, tuyệt đối không thể đánh mất được!”
Bạo Long và Chiến Dân lao ra ngoài đón địch.
“Thương vong thế nào?”
Bạo Long kiểm tra tình trạng thương vong.
“Bốn người đội Lang bị thương nhẹ, trạm gác ngầm có mười hai người thì đã chết bốn, còn lại tám người đều bị thương cả rôi!”
Sơn Lang nói.
ll “Chiến Dân và Băng Hỏa Phượng Hoàng, các người ở lại trông coi đồ vật! Tôi đi xử lý kẻ địch!
Bạo Long dẫn theo đám cao thủ cảnh giác quan sát xung quanh.
Tuy sương mù ở hai bên núi rừng không quá dày đặc, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
“Kẻ to gan lớn mật này từ đâu tới? Lại dám cướp đồ trong địa phân Kinh Thành?”
Bạo Long giận dữ hét lên.
‘OànhP Một lát sau, một luông sát khí dâng lên.
Từ hai bên đột nhiên xuất hiện rất nhiều cao thủ, mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ với những hình đáng khác nhau.
Vút vút vút…
Bọn họ di chuyển nhanh như điện chớp, ra tay như Rồng Rời Vực Thảm.
“Phụt!”
“Phụt”
“Phụt!”
Sau một đọt tấn công, tám người còn lại của trạm gác ngầm đều qục ngã.
May mắn thay, bốn người của đội Lang mạnh hơn một chút, nếu không thì tất cả đều sẽ chết hết.
Kẻ địch xuất hiện, lại khiến đám người Bạo Long có cảm giác bị đe dọa bởi cái chết…
Mạnh! Cực kỳ mạnh! Nhưng kẻ đáng sợ thật sự vẫn còn đứng phía Sau, những người đeo mặt nạ đứng phía trước lùi ra tạo thành một con đường.
Bốn người xuất hiện từ phía sau.
Khi bốn người này xuất hiện, đám Bạo Long đều hít vào một hơi lạnh lẽo.
“Lại là các người!”
Hỏa Phượng Hoàng hoảng sợ nói.
Bốn ông lão nhìn nhau cười: “Ha ha, không ngờ vẫn có người nhận ra chúng ta”
“Phản đồ của Môn phiệt Đông Thiên, Kẻ Đồ Sát Vạn Người Phùng Bách Nghiêm!”
“Phản đồ của Môn phiệt Tây Đường, Ám Khí Quỷ Tài Hoàng Ngọc Lơng!”
“Phản đồ của Môn phiệt Nam Cương; Độc Diêm La Phàn Đông Thăng!”
“Phản đồ của Môn phiệt Bắc An, Bá Đao Vương Huỳnh Minh Thạc!”