Chương :
Đây là sơ suất của ông tai Ông ta đã quá sơ ý rồi.
Cứ tưởng ở khu vực riêng tư sẽ không sao.
Nên mới tháo mặt nạ ra.
“Không sao? Nhìn thấy thì nhìn thấy! Dù sao họ cũng chưa bao giờ thấy qua khuôn mặt thật của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương”
Diệp Lâm Quân cười nói.
Sau khi hai người Phàn Thắng Nam chạy trốn khỏi khu vực riêng tư đã đẩy máu tụ ra và lập tức uống cổ dược.
Sau khi hồi phục, hai người họ nhìn nhau ngơ ngác.
“Không phải là thanh niên sao? Không phải tin đồn bảo Nhất Tự Tịnh Kiên Vương là một người thanh niên sao?”
Phàn Thắng Nam kinh ngạc nói.
Trần Hữu Đạo lắc đầu: “Thật không ngời Vị này có lẽ đến từ thế lực ẩn thế gì đó, dù sao Lạc Việt cũng là nơi ngọa hổ tàng long, chúng ta thậm chí còn không biết có bao nhiêu tổ chức bí mật nữa lài”
Phàn Thắng Nam vỗ vỗ ngực và thở phào một hơi: “Cũng xem như là thỏa lòng mong ước của tôi rồi vì đã biết được khuôn mặt thật của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương”
“Tôi càng phục anh ta rồi!”
Trân Hữu Đạo cười cười.
Nếu là một thanh niên ngược lại anh ta sẽ cảm thấy khó chấp nhận.
Đây là một người đàn ông trung niên khiến anh ta thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người đều cảm thấy rất hài lòng.
Có lẽ hợ chính là những người đầu tiên được nhìn thấy khuôn mặt thật của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.
Bên Diệp Lâm Quân luôn chờ đợi kẻ địch đến.
Buổi tối nửa đêm.
Đôi tai Diệp Lâm Quân khẽ chuyển động, anh đã nghe thấy âm thanh rồi.
Họ đã đến rồi…
“Soạt soạt soạt.. “
Một âm thanh sột soạt sột soạt vang lên, trong biệt thự đột nhiên xuất hiện một đám cao thủ đeo mặt nạ.
Họ đến phòng ngủ và vây quanh Diệp Lâm Quân.
“Diệp Lâm Quân, hãy giao lọ thuốc ra thì sẽ tha mạng cho anhl”
Một người lạnh lùng nói.
“Lọ thuốc gì?”
“Các người đang nói thứ này sao?”
Diệp Lâm Quân cầm cái hộp lên và hỏi.
“Hả?”
Mọi người hơi ngạc nhiên, sau đó quát lớn: “Đúng vậy, chính là cái này, mau, đưa cho ta thì †ao sẽ tha mạng!”
“Đưa cho anh sao, tôi đợi các người đã rất lâu rồi!”
Diệp Lâm Quân chủ động chuyền cái hộp qua.
Nhưng đám người lại trở nên ngơ ngác…
Cái này hoàn toàn không giống với những gì bọn họ dự tính.
Dễ dàng như thế sao? Diệp Lâm Quân chẳng những không cự tuyệt mà còn chủ động đưa thuốc cho bọn họ? Không đúng! Lời nói vừa rồi của anh ta có nghĩa là gì? Anh ta đang đợi chúng ta sao?
Chuyện này là…
Đột nhiên, đồng tử mọi người như co rút lại, hai tròng mắt như sắp bay ra ngoài.
Không lẽ là…
Chọt nghĩ đến một khả năng rất là khủng khiếp.
“Này, cầm lấy!” Diệp Lâm Quân vẫn nhét chiếc hộp vào tay một người.
Người đó trợn tròn mắt kinh ngạc.