Chương :
Nói thế nào đi nữa, Diệp Lâm Quân là người phàm, nhưng Nhất Vũ Kiên Vương lại tôn tại như một vị Thần.
““Hừ, ba chính là Nhất Vũ Kiên Vương, ba nhất định sẽ trở về, Vong Quân đợi ba!” Bé Quân hung hăng trừng mắt nhìn mọi người.
Hai tay chắp lại giỗng như đang câu nguyện.
Bây giờ bé Quân nói Diệp Lâm Quân là Nhất Vũ Kiên Vương, Lý Từ Nhiệm không nói gì nữa.
Có lẽ, trong lòng mỗi đứa trẻ đều mong ba nó chính là Nhất Vũ Kiên Vương.
“Vong Quân, đừng lo, ba sẽ trỏ về mà!” Lý Từ Nhiệm an ủi.
“Ừm ừm, con tin ba sẽ về!” “Ha ha, ba của mày mà còn muốn so sánh với Nhất Vũ Kiên Vương sao? Hắn ta chỉ là phản đồ, chính là tên bán nước!” “Đúng, không sai! Đem hắn đi so với Nhất Vũ Kiên Vương, chính là nỗi nhục của ngài ấy!” Lý Hồng Thắng và Trương Phúc Long vô cùng kích động, hét vào mặt Vong Quân.
“Bốp!” “Bốp!” Đột nhiên Hoàng An Nhiên đi đến, tát vào mặt bọn họ hai cái.
“Sau này tôi không muốn nghe mấy người nói những lời như thế với con nít nữat” Đối mặt với Hoàng An Nhiên đầy sát khí, hai người lập tức gật đâu xin lỗi.
Cho dù như thế, nhưng trong lòng mọi người đều đem hai người này ra so sánh.
Đây chính là hai thái cực! Diệp Lâm Quân chính là ở dưới đáy…
Hoàng An Nhiên đã hoàn thành xong mọi chuyện đến trước mặt Hoàng đế Tây Đường.
“Ông nội, bây giò cháu cảm thấy không có người con gái nào xứng với ngài ấy?” “Trong lúc ngài ấy đang gặp khó khăn nguy hiểm nhất, không giúp đỡ được cho ngài ấy, đều không xứng với ngài ấy!” Hoàng An Nhiên rõ ràng là đang nói Lý Từ Nhiệm.
Cô ta thậm chí còn có chút ghen tị, cho rằng Lý Từ Nhiệm có tài đức gì mà khiến Diệp Lâm Quân như thế? Hoàng Mạnh Hùng thân sắc có chút phức tạp nhìn cô ta: “Kẻ bất lực nhất chính là tôi đã không thể giúp gì được cho ngài ấy, cho dù là một hai loại vũ khí cũng được, nhưng đáng tiếc lại không cói”
Nhìn thấy Hoàng Mạnh Hùng ưu sầu như vậy, mọi người cũng đều.cảm thấy phiền muộn theo.
Mọi người muốn giúp Diệp Lâm Quân một tay, cho dù là chỉ góp một chút sức thôi cũng được.
Nhưng không có cơ hội…
Một mình anh bị cô lập không có viện trợ.
Lúc này, Diệp Lâm Quân ở Tinh Quốc giơ cao ngọn cờ của Lạc Việt từng bước đi vào vòng mai phục mà ai ai cũng đều biết “Tuy có trăm ngàn người, nhưng ta sợ gì chứ?” Diệp Lâm Quân chế nhạo.
Sau khi đi được hơn nghìn mét, Diệp Lâm Quân chính thức tiến vào vòng vây.
Hàng nghìn đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Quân.
Thủ lĩnh của liên minh báo thù và hoàng tử Vincent nước Chiến Ưng đích thân giám sát trận chiến.
Hai người cũng đang âm thầm quan sát.
“Hoàng tử Vincent, vừa rồi đã thống kê được nhân số, cao thủ được sắp xếp tới đây giết Nhất Vũ Kiên Vương tổng cộng có một trăm mười bảy vạn người!”
“Lần này, cho dù hắn ta có thông thiên đi nữa cũng không thể tránh khỏi cái chết! Tôi tin rằng, hắn ta còn có thể đánh bại hàng vạn cao thủ không chừng!”
“Truyền lệnh của ta, các bộ đều hành động!
Tốt nhất là giết được Nhất Vũ Kiên Vương ngay tại đây!”
“Không giết được, cũng phải khiến hắn không thể tiến lên một bước!”
“Long kỳ Lạc Việt hắn đang cầm cũng phải phá hủy!”
“Ta muốn giết hắn chết ở ngay trước mặt Lạc Việt, đả kích nguyên khí của Lạc Việt!”
Diệp Lâm Quân đương nhiên cũng cảm thấy đối phương sắp hành động.
Khi anh bước vào vòng vây, có nghĩa là anh không thể rút lui được nữa.
Trừ khi phải giết một phen…
“Giết!”
Đột nhiên âm thanh giết chóc rung chuyển cả bầu trời, vô số cao thủ xuất hiện …