Chương :
Bọn họ cũng bị hù dọa.
Nhưng đâu đến nỗi quỳ xuống? Trong này dường như có vấn đề.
Tuy nhiên lại không nghĩ ra ngay được.
Diệp Lâm Quân cười: “Sao? Sự xuất hiện của tôi hù đến các người à?” “Chẳng lẽ các người thực sự mong tôi chết đi?” Hai câu này là nói cho nhóm người Hoàng đế Tây Đường nghe.
“Không có…
chúng tôi nào đám chứ?”
Hoàng đế Tây Đường nói theo bản năng.
Có điều nói xong, ông ta cũng ý thức được mình lỡ lời.
Hai nhà Lý Trịnh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ông ta.
Thái độ dè dặt và giọng điệu cung kính vừa rồi của Hoàng đế Tây Đường cứ như Diệp Lâm Quân là chủ nhân của ông ta không bằng vậy…
“Tôi chỉ là không hi vọng bé Quân mất đi ba, Lê Nguyên mất đi chồng!”
Hoàng đế Tây Đường vội vàng bổ sung một câu.
Hoàng An Nhiên cũng hùa theo: “Đúng vậy, dù nói thế nào, con cái không thể không có bai”
Mọi người lúc này mới thoải mái hơn.
Thì ra Hoàng đế Tây Đường là nhìn từ góc độ này mà suy nghĩ.
“Đúng vậy, nhìn thấy cậu còn sống, chúng tôi rất vui mừng! Ít nhất là mừng cho Lê Nguyên và bé Quân!”
Hoàng đế Tây Đường còn thông qua những lời này để bày tỏ tâm trạng của mình.
Diệp Lâm Quân còn sống, bọn họ thực sự rất vui.
Về công về tư đều như vậy.
Hoàng An Nhiên nhịn xuống để mình không khóc lên.
Diệp Lâm Quân nhìn cái đầu nhỏ của bé Quân, cười nói: “Yên tâm đi, lời ba hứa thì sao nuốt lời được?”
“Lê Nguyên, bé Quân, bây giờ anh tới đớn hai người trở về đây! Kỳ hạn ba tháng đã tới rồi!”
Diệp Lâm Quân muốn lập tức dẫn hai người đi.
“Đợi đất”
Đột nhiên Lý Hồng Thăng quát lên một tiếng.
“Đón người đi? Diệp Lâm Quân, cậu quên mất một việc rồi à?”
Lý Hồng Thắng hỏi.
“Đúng vậy. Diệp Lâm Quân, mày đã quên đi chuyện quan trọng nhất rồi!”
Trương Phúc Long và mấy người khác hô lên.
“Chuyện gì?”
Diệp Lâm Quân hỏi.
Ngay cả Hoàng đế Tây Đường và Hoàng An Nhiên đều sửng sốt một chút.
Có điều nghĩ ngay đến cái gì.
Nhưng mà bọn họ nào dám chứ!
Ngay cả môn phiệt Tây Đường đều là của người ta.
“Chẳng lẽ cậu quên điều kiện để đón người sao? Cậu có tư cách gì mà đòi đón người đi?”
“Tư cách rất đơn giản, đạt được vị trí chiến thần Côn Luân trở lên mới có tư cách dẫn người đi”
Trịnh Quân Nga nói ra điều kiện.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào dhp.
“Diệp Lâm Quân, tôi hỏi lại cậu, cậu đã đủ tư cách chưa?”
Bà cụ nhìn chằm chằm Diệp Lâm Quân hỏi.
Lý Từ Nhiệm cũng nhìn về phía Diệp Lâm Quân.
Ánh mắt tràn đây mong chờ.