Chương :
Vùi! Khi đao Bắc An được rút ra, trong nháy mắt, một luồng khí lạnh hủy thiên diệt địa xông tới.
Bầu không khí chung quanh như đóng băng.
Nghe đồn đao Bắc An được rèn luyện ở cực Bắc, đóng băng trọn vẹn mười một năm.
Cây đao này một khi có người chạm vào, sẽ bị chết cóng vì hàn khí.
Đao Bắc An không khác gì Viêm Long kiếm.
“Ông và tôi liên thủ đi!” Độc vương của môn phiệt Nam Hàn cũng lựa chọn ra tay.
Hai người đều là người đứng đầu trong môn.
“Bắc lui ra, tôi tới!” Diệp Lâm Quân bước lên trước một bước.
“Muốn chết!” Bắc An vương cầm trong tay đao Bắc An ầm ầm đánh xuống.
Đao chưa tới, đã thấy lạnh cả người.
Cây cối, đồng cỏ bên hồ Tây Tử đều nhanh chóng bị kết một tầng băng sương.
Diệp Lâm Quân hoàn toàn bất động, cứ thế mà đón một đao kia.
Khí lạnh đáng sợ xâm nhập vào cơ thể anh.
Cả người Diệp Lâm Quân nhanh chóng bị đông cứng.
Lông mày, tóc trên mặt đều đóng băng.
Khí lạnh còn bay thằng đến bên mặt hồ Tây Tử.
Nước quanh hồ vậy mà cũng đóng băng.
Có thể thấy được khí lạnh của cây đao này đáng sợ bao nhiêu.
Trên mặt Bắc An vương đều vẻ tươi cười.
Diệp Lâm Quân không bị đao khí giết chết thì cũng bị hàn khí từ thân đao làm cho chết cóng.
Am!
Nào biết, một giây sau, trên người Diệp Lâm Quân bộc phát ra một sức mạnh đáng sợ.
Quét sạch hàn khí.
“Âm”
Đồng thời, Bắc An. vương cũng bị lực này làm bị thương, đánh bay ra ngoài: “Tôi tới!”
Độc vưỡng cũng vọt lên.
Đương nhiên Độc vương sẽ không dùng thủ đoạn thông thường.
Ông ta sử dụng các loại độc cùng cổ trùng.
Thời gian chỉ một hơi thở mà đã phóng mấy trăm loại về phía Diệp Lâm Quân.
Đối phó với người khác ông ta chỉ cần một hai loại.
Nhưng vì giết chết Diệp Lâm Quân, ông ta dùng hết cả vốn liếng.
Có điều ngoài ý muốn chính là Diệp Lâm Quân không bị ảnh hưởng chút nào.
Lần trước giải trừ cực độc của Điện Thái Hòa, cơ thể của anh đã trở tiành bách độc xâm nhập.
Lần này sao một trận chiến trên núi Cửu Long, cơ thể của ạnh liền mạnh hơn.
Không còn e ngại với Độc vương nữa.
“Đừng nằm mơ giữa ban ngày!”
Diệp Lâm Quân trở mình dịch chuyện, một bàn tay đánh bay Độc vương ra ngoài.
Toàn bộ người ở đây đều lặng ngắt như tờ.
Người đứng đầu hai môn phiệt mà cũng bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy?
Rốt cuộc anh là loại quái thai gì!
Đám người Hoàng Đế Tây Đường vẫn bình tĩnh như cũ.
Sau khi được chứng kiến trận trên núi Cửu Long, những thứ khác đều là trò trẻ con.