Chương :
“Trước mắt vẫn không liên lạc được với anh ta! Không có ai biết anh ta ở đâu, đang làm gì? Anh ta giống như đã bốc hơi vậy” “Lý nào như vậy! Thời điểm quan trọng mà Diệp Lâm Quân lại chơi chiêu này!” “Cho dù chúng ta đánh bại Bắc Ma, lấy được thẳng lợi trọng đại nhưng khoảng cách vẫn còn xa với thắng lợi toàn điện lãm! Một khi liên minh báo thù rời đi, tương đương với việc thả hổ về rừng!” “Haiz, mấu chốt là toàn bộ tư liệu khống chế liên minh báo thù năm trong tay anh ta, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả.
Diệp Lâm Quân biến mất rồi, chúng ta không còn cách nào hết!” “Được rồi, vẫn nên nghênh đón công thân của chúng ta trước rồi nói! Chò sau này lại xử lý Diệp Lâm Quân đi!” Trên một đại lộ phía bắc kinh thành.
Không có một chiếc xe nào.
Hai bên đường người đứng chật ních, đông nghìn nghịt.
Ánh mắt ai cũng đầy cuồng nhiệt.
Cò tung bay ở cả hai bên, biểu ngữ ở khắp mọi nơi.
Trên đó viết: “Trọng thần của đất nước”, “Anh hùng của Lạc Việt”, vân vân.
Trên dưới vệ binh Viêm Long càng ra mặt nghênh đón.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử.
Đúng là nghỉ lễ lớn nhất.
Tiếp nhận tất cả những thứ này đương nhiên là Tứ tiểu long và đội cảm tử.
Chẳng mấy chốc, đoàn xe tới.
Trên không trung từng chiếc máy bay trực thăng xoay quanh.
‘ÂM “Âm!” ‘Ầm” Hàng trăm khẩu đại liên bản ra đồng loạt.
Hàng chục nghìn người cùng reo hò lên.
“Anh hùng!” “Anh hùng!”
Lễ nghỉ lớn nhất trong lịch sử Lạc Việt đón những anh hùng về nhà.
Bốn người trong Ngũ long của Lạc Việt đều rưng rưng nước mắt: “Đồ đệ của chúng ta không làm mất mặt! Đúng là đáng vui mừng!”
“Cảm tạ bốn vị tiền bối đã nuôi dưỡng ra vị thần bảo vệ Lạc Việt!”
Trên-dưới Vệ Binh,Viêm Long đều nói lời cảm tạ.
Dân chúng cũng vô cùng biết ơn.
Sau khi đến đây, tứ tiểu long xuống xe, đi trên đường lớn, tiếp nhận lễ nghi cao nhất.
Hưởng thụ sự ngưỡng mộ của hàng nghìn người và sự đón tiếp của vệ binh Viêm Long.
Đông Thú, Nam Tướng, Trung Binh, ba người ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo.
Đây chính là thứ bọn họ muốn!
Cuối cùng bọn họ cũng được đứng trên đỉnh của Lạc Việt.
Về phần Tây Tăng bên cạnh thì cúi đầu, vẻ mặt có hơi khó coi.
Càng như vậy, anh ta càng không được tự nhiên.
Tất cả đều là của người khác mà: Không có liên quan gì tới bọn họ cả.
Thậm chí bọn họ còn là lính đào ngũ.
Còn giết chết nhiều tù binh như vậy…
Nhưng mà bây giờ đã đứng trên dây, anh ta cũng không còn cách nào khác.
Chỉ có thể cứng người đón nhận tất cả.
“Hoan nghênh bốn vị anh hùng của chúng ta chiến thắng trở về”
Vệ binh Viêm Long hô lớn.
Hàng nghìn người reo hò, tiếng vang từng đợt.