Chương :
Rõ ràng bọn họ đều là cường giả cấp chí tôn, vậy mà lại vây quanh một.người bình thường như Hứa Chính Kiệt.
Ngay cả thành chủ thành Vô Song Phó Phong Thu cũng phải cúi lưng đứng một bên.
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Ngay cả Diệp Lâm Quân cũng không thể giải thích được chuyện đang diễn ra trước mắt anh.
Anh biết rõ gia thế bối cảnh của Hứa Chính Kiệt.
Làm sao anh ta có thể làm được chuyện này?
Vừa hay Hứa Chính Kiệt cũng nhìn thấy Diệp Lâm Quân.
Anh ta đưa một nhóm người tới đây, mấy người Lý Từ Nhiệm nghe thấy động tĩnh cũng lập tức đến gần.
“Hứa Chính Kiệt sao lại là anh? Anh đến thành Vô Song sao?” Lý Từ Nhiệm giống như bị sét đánh.
Cô không thể tưởng tượng được một người bình thường như Hứa Chính Kiệt dựa vào đâu mà có thể đến thành Vô Song?
“Ừm, tôi đến xem thử!”
Sau đó, Hứa Chính Kiệt cười khẩy: “Phó Phong Thu?”
“Anh Hứa có chuyện gì cứ căn dặn!!”
Một cảnh tượng khiến tất cả mọi người ở thành Vô Song đều phải kinh ngạc đã xảy ra. Phó Phong Thu đang cung kính cúi đầu, sắc mặt tươi cười đến trước mặt Hứa Chính Kiệt giống như một con chó mặt xệ: “Lý Từ Nhiệm là bạn tốt của tôi, biết làm thế nào rồi chứ?” Hứa Chính Kiệt nói.
Phó Phong Thu vội vàng nói: “Hiểu chứ hiểu chứ, là bạn của anh Hứa, cũng chính là thượng khách của thành Vô Song!”
Sốc thật!
Mọi người dường như có cảm giác như sắp điên lên vậy!
Phó Phong Thu vậy mà lại.cư xử như thế với một người bình thường.
Nhưng người kinh ngạc hơn ai hết vẫn chính là Lý Từ Nhiệm.
Đây có còn là con mọt sách năm xưa không, rốt cuộc thân phận của anh ta là gì, mà lại khiến Phó Phong Thu phục tùng giống như một con chó thế kia.
Bản thân Phó Phong Thu cũng không muốn mất mặt trước nhiều người, nhưng Hứa Chính Kiệt thật sự quá đáng sợ!
Bây giờ bên cạnh anh ta có tám vị cường giả cấp chí tôn tầng thứ năm, những cường giả khác càng nhiều hơn.
Anh ta cũng nghe nói có mấy vị cường giả cấp chí tôn tầng thứ sau cũng đi theo người bình thường này.
Cho dù lão thành chủ có ra, cũng không làm được gì.
Chọc giận người ta, chỉ sợ sẽ hủy diệt thành Vô Song.
“Hứa Chính Kiệt đây rốt cuộc là chuyện gì thế?” Lý Từ Nhiệm run rẩy hỏi.
Hứa Chính Kiệt vẻ mặt đầy tự hào nói: “Tôi muốn cho em biết, hôm đó trong bữa tiệc tôi nói tôi không hề sợ cường giả cấp chí tôn gì đó là thật, cho dù là thành Vô Song tôi cũng có thể tùy tiện đặt chân tới bất cứ lúc nào!”
Anh ta liếc nhìn sang Phó Phong Thu.
Người sau lập tức: “Với năng lực của anh Hứa, bất cứ lúc nào cũng có thể đạp thành Vô Song dưới chân!”
“Cái gì?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.