Chương :
Diệp Lâm Quân nhìn một cái, trong lòng tràn đây cảm xúc.
Quân dân một lòng như thế, Lạc Việt có lý do gì để thua? Vì mọi người mà chiến đấu, cũng đáng!
Diệp Lâm Quân dẫn dắt đội quân ba trăm ngàn người đến tuyến đầu chỉ viện cho biên giới phía nam.
Không chỉ như thế, một thời gian trước, chiến đội do Diệp Lâm Quân huấn luyện cũng được dẫn theo.
Diệp Lâm Quân cũng đã ra lệnh cho hoàng đế Tây Đường, dốc hết toàn bộ lực lượng của các thể lực ấn thế cùng tứ đại môn phiệt nghe theo sự chi huy của anh.
Như thế, trong tay Diệp Lâm Quân hiện tại đang có bốn mươi vạn đại quân.
Mặc dù hầu hết trong số họ là những chiến sĩ hiện đại, nhưng họ có vũ khí, nếu như dùng chiến thuật thích hợp cũng có thể giết được võ giả.
“Diệp Lâm Quân lúc này quá đẹp trai đúng không?”
“Cậu ấy vẫn là chiến thần Côn Luân!” Có người cảm thán nói.
Họ cũng đã thay đổi cách nhìn về Diệp Lâm Quân.
Đặc biệt là đám người Ngô Thị Lan.
“Ha ha, đủ rồi!” “Khí thể có vẻ hung hãn nhỉ! Nhưng thật ra cũng chỉ là một đám bia đỡ đạn!”
“Thời thế bây giờ thay đổi nhiêu quá! Kẻ thù đều là cường giả cấp chí tôn! Những chiến sĩ này đều chẳng có một ai đạt được tới cấp tông sư, đến chiến trường cũng chỉ làm bia đỡ đạn thôi!” “Tác dụng lớn nhất của ba trăm ngàn người này chính là kéo dài thời gian.
Dù sao giết ba trăm ngàn người cũng phải tốn một chút thời gian!” “Có sao nói nấy, đám người này đúng là tự đi tìm chết! Thật là đáng buồn! Ba trăm ngàn người sắp không còn nữa rồi! Ài!”
Mấy người Lý Hồng Thắng nói một cách vô tình.
Nhưng ở đây không có ai dám phản bác lại, bởi vì bọn họ nói đúng.
Bây giờ là thời đại võ giả tranh bá! Đặc biệt là cường giả cấp chí tôn càng đáng sợ hơn, nhục thân có thể chống đạn dược, giơ tay nhấc chân cũng có thể tạo ra sức hủy diệt.
Những chiến sĩ hiện đại này lâm trận chỉ có thể nạp mạng mà thôi!
Trịnh Nhã Uyên thở dài nói: “Cho dù là đi nạp mạng! Con rể tôi có thể chết trên đường đi xung phong! Như thế cũng đủ rồi!”
Trịnh Nhã Uyên cũng tự hào ngẩng cao đầu.
Đây chính là coh rể của bà ta!
“Bé Quân, cháu phải tự hào về ba của cháu đấy!” Bà ta thì thầm.
So với Diệp Lâm Quân, đám người Lý Hồng Thăng chỉ là những kẻ hèn nhát.
Bọn họ không nói gì nữa, lặng lẽ tránh sang một bên.
“Thời đại ngày nay không thiếu những người can trường!”
“Ngay cả khi kẻ địch đều là cường giả cấp chí tôn thì có làm sao? Chúng ta đều là người bình thường thì có làm sao?”
“Chúng ta pHoa Hải nguy không sợi Phải cứng rắn như cậu ấy!”
“Xem nhẹ sống chết, không phục thì làm!”
“Cho dù là chết cũng phải chết một cách vẻ vang!”
Kể từ lúc này, hầu hết mọi người đều cảm thấy nể phục Diệp Lâm Quân và ba trăm ngàn chiến sĩ bình thường kia.
Lý Hồng Thắng bọn họ cũng thầm cầu nguyện mong đoàn quân cùng Diệp Lâm Quân có thể trở về.
Bé Quân và Lý Từ Nhiệm đã được thành Vô Song bảo vệ. Lần này, Diệp Lâm Quân đi mà không cần phải vướng bận lo lắng gì nữa.
Anh ấy có thể buông tay vì một cuộc chiến.
“Kẻ địch, ác mộng của các người sắp đến rồi!”
Đôi mắt Diệp Lâm Quân lộ ra sát ý mạnh mẽ.