Diệp Lâm Quân vừa chuyển tay một cái, thanh chiến đao Bắc Minh lao ra, vòng qua vòng lại vài cái, ảo ảnh lóe lên. “Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!"
Hơn mười vị võ giả cứ thế liên tiếp ngã xuống, máu tươi ở cổ phun ra.
Đám người Chiêm Quốc Thái sững lại.
Vốn dĩ họ tưởng đây chỉ là một tên vô danh tiểu tốt đến đây bằng sự nhiệt huyết của bản thân.
Nào ngờ rằng đây lại là cao thủ.
“Bắt lấy nó!”
Chiêm Quốc Thái gầm lên.Càng ngày càng có nhiều cường giả khác xúm lại. “Giết!”
Chiến đao Bắc Minh bay một lúc rồi lại vòng về tay Diệp Lâm Quân, anh cầm chiến đao trên tay, lao về phía kẻ địch.
Như một tia chớp: “Rầm!”
“Rầm”
“Rầm”
Chỉ thấy một tía chớp màu đen lóe lên, ánh mắt mọi người như mờ đi.
Chỉ một giây sau, dưới đất đã chất đống các thi thể... Vậy mà trên chiến đao Bắc Minh không hề có một giọt máu nào.
Chiến đao không dính máu.
Chỉ như vậy thôi cũng đủ để thấy đây là một thanh chiến đao tuyệt vời nhất thế gian.
“Chuyện này...
Nhìn đống thi thể dưới đất, Chiêm Quốc Thái ngẩn ra. Tên này mạnh đến vậy sao? Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Những người kia còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Lâm Quân đã nâng chiến đao, tiếp tục liều chết xông lên phía trước.
“Khụ khụf - Phập phập!”
Những cường giả cấp năm, lục trọng vào tay anh, chẳng khác gì như đám rau củ trên thót đang chờ được chém vậy.
Huống chỉ đây chỉ là đám nhãi nhép.
Dù có là những chiến sĩ mặc những bộ giáp cơ giới cực kỳ cứng rắn được trang bị những vũ khí hàng đầu thì... “Cạch!”
Chiến đao Bắc Minh của Diệp Lâm Quân cứ vậy mà mổ cơ giáp ra.
Đao chém sắt như chém bùn! Dù sắt này có cứng đến mấy thì cũng chẳng đỡ nổi một nhát đao.
- Phập phập!”
Diệp Lâm Quân vung một nhát đao, cứ vậy mà chém cả người lẫn cơ giáp ra thành hai khúc.
Vung tiếp nhát đao nữa, lại có mấy người khác ngã xuống.
Anh cứ vậy mà đi sâu vào khu căn cứ với khí thế không ai ngăn cản nổi.
Ngay cả quân đội của liên minh Chúa Tể anh còn có thể san bằng được.