“Thưa ngài, vì mọi người không phải là xe quân sự, xin vui lòng đậu xe bên trái, rồi đi bộ vào!”
Binh sĩ nói.
“Được!”
Diệp Quân Lâm lái xe đến bãi đất trống gần đó và dừng lại.
Sau khi xuống xe, Lý Tử Nhiễm và Lý Văn Uyên tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.
Một nơi trang nghiêm và linh thiêng như vậy mà mình cũng có thể đến được?
Đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Mọi người đều rất tò mò.
Nhưng cũng thấy sợ.
Rốt cuộc, có một sự kính sợ không thể giải thích với quân đội.
Lý Tử Nhiễm cũng nhìn thấy những chiếc xe hơi sang trọng mà cô đã nhìn thấy trên đường đều đậu ở đây.
Đây chắc chắn là một sự kiện!
“Hử? Diệp Quân Lâm?”
Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc truyền đến.
Diệp Quân Lâm quay đâu lại, đột nhiên nhìn thây nhà họ Thẩm đi tới.
Bọn họ nắm bắt được nhiều quan hệ, có hơn mười người tới.
Thẩm Tâm Di bước tới chỗ Diệp Quân Lâm, cười hỏi: “Anh đến đây làm gì? Đây là nơi để anh có thể đến?”
Thẩm Mặc Sơn cũng cười.
Đúng thế!
Quá khó để kiếm được một chỗ cho buổi lễ hôm nay.
Với một nhà giàu nhất như ông ta cũng khó.
Chưa kể những người khác.
Vậy mà Diệp Quân Lâm lại đến?
Điều này không phải quá nực cười à?
Diệp Quân Lâm cười nói: “Đương nhiên là đến tham dự buổi lễ!”
“Ha ha ha ha…”
Nghe vậy, Thảm Mặc Son bật cười.
Lần này, số người tham gia đại điển không phải là những người có quan hệ rộng, nhưng đều là cấp bậc của Thẩm Mặc Sơn và Lôi Thiên Tuyệt của Phòng thương mại Tô Hàng.
Nếu có cơ hội, giá trị triệu tệ như nhà họ Tiêu có thể có một tia hy vọng.
Nhưng Diệp Quân Lâm là cái thá gì?
Có thể có quan hệ này?
Bây giò cậu ta hai bàn tay trắng không nói làm gì, còn bị nhà họ Lý đuồi ra khỏi nhà.
“Ôi, ông Thẩm thật có nhã hứng! Ông đang cười cái gì vậy?”
Có tiếng nói, các lãnh đạo cao nhất của Phòng thương mại Tô Hàng đều xuắt hiện.
Thẩm Mặc Sơn cười nói: “Tiểu Lôi, các người biết Diệp Quân Lâm?”
Bốn người Lôi Thiên Tuyệt sửng sốt, cười nói: “Đương nhiên biết!”
Đặc biệt là Lôi Bộ Phàm đứng phía sau đang nhìn chằm chằm vào Diệp Quân Lâm.
Theo ý kiến của anh ta, Diệp Quân Lâm đã rất may mắn, rõ ràng là Lý Vương Tôn sắp giết được anh.
Kết quả là Lý Nhị gia hạ lệnh không truy cứu nữa.
Ba mươi sát thủ đã làm hại anh đã biến mát.
Anh ta nghĩ Lý Vương Tôn đã mang bọn họ về tỉnh thành Kim Lăng.
“Diệp Quân Lâm cũng đến tham dự buổi lễ.”
Thẩm Mặc Sơn nói, đám người Lôi Thiên Tuyệt đều bật cười.
“Cậu ta nào có tư cách tham gia? Hừ!”
Mấy người Lôi Thiên Tuyệt khit mũi, rời khỏi đây.
Trong mắt họ Diệp Quân Lâm giống như một con kiến, không đủ tư cách để bọn họ nhìn lại lần thứ hai.
Tuy nhiên, trước khi Lôi Bộ Phàm rời đi, bọn họ đã làm một động tác cắt cổ với Diệp Quân Lâm: “Diệp Quân Lâm sớm muộn gì anh cũng phải răng rắc…
Tất cả các nhóm đã rời đi.
“Hồng hộc…”
Mấy người Lý Văn Uyên thở hồn hền.
Vừa rồi là các ông lớn hàng đầu Tô Hàng thực lực quá mạnh đến mức không thở nồi.
Điều mà họ không ngờ là Diệp Quân Lâm đã đắc tội đến tất cả những ông lớn này.
Nhìn theo sau mấy người đó, hình như bọn họ có mối hận thù sâu sắc với Diệp Quân Lâm.
Sao anh lại có thể gây hoạ?
“Không thể không nói, con thật sự là có năng lực! Cùng một lúc đắc tội nhiều ông lớn như vậy!”
Lý Văn Uyên cười bất lực, không biết là khoe khoang hay mắng mỏ.
“Ba mẹ, không sao, sau hôm nay những người này sẽ ngã xuống!”
Diệp Quân Lâm cười tự tin.
“Không nói chuyện này nữa, anh có thể đưa bọn em vào được không? Còn buổi lễ gì đó?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.
“Được chứ!”
Sau đó, Diệp Quân Lâm dẫn ba người họ vào quân khu một cách suôn sẻ.
Ngay lập tức có người của quân khu đưa ba người đi thăm quan..