Diệp Quân Lâm vẫn không có ý định để họ tham gia lễ bổ nhiệm.
Bởi vì nó không có ý nghĩa gì, còn không bằng đi thăm quan.
Thẩm Mặc Sơn và nhóm người kia bước vào hội trường của quân khu, vừa ngồi vào chỗ, đã hỏi con trai Thẩm Thanh Vân.
“Diệp Quân Lâm hay nhà Lý Văn Uyên có tên trong danh sách không?”
Thẩm Thanh Vân lắc đầu: “Không có, danh sách này đã được đánh ra từ lâu, không hề có Diệp Quân Lâm!”
“Ha ha ha ha…”
Mấy người ở Thẩm Mặc Sơn bật cười.
“Hơn nữa, bọn Diệp Quân Lâm chưa hề đến hội trường, sao bọn họ có thể tham gia buổi lễ?”
Thẩm Thanh Vân hỏi ngược lại.
Nụ cười của Thẩm Mặc Sơn trở nên rạng rỡ hơn.
Trong mắt bọn họ Diệp Quân Lâm chỉ là một chú hè.
Tên hề này ngoại trừ may mắn của mình ra thì hoàn toàn vô dụng.
Khi nhà họ Thẩm xử lý anh, tình cờ gặp Đoạn Thiên Dương giải quyêt nguy cơ.
Nhà họ Lý ở tỉnh thành xử lý anh, Lý Thiên Hạo giải quyết nguy cơ.
“Một ngày nào đó anh ta sẽ hết may mắn!”
Thẩm Tâm Di chế nhạo.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Trong hội trường quân khu Tô Hàng đã sắp xếp xong.
Tất cả những vị khách đến dự lễ đều đã ngồi từng người một.
Thẩm Mặc Sơn và những người khác có tiếng ngồi ở hàng đầu tiên.
Đám người Thị trưởng Chu Ngọc Hằng ngồi ở ghế trước, mặc dù Phó Long Hành nghỉ hưu, nhưng tùy theo trình độ của ông ấy cũng ngồi ở hàng thứ nhất.
Trịnh Hướng Quần và Tần Bắc Sơn cũng đến ngồi ở giữa hội trường.
Ngay sau đó hầu hết các chỗ ngồi đã kín chỗ.
Chỉ có hàng ghế đầu tiên có sáu ghế trống!
Mọi người đều hiểu điều này có nghĩa là gì.
Sáu ghế là tướng quân Côn Luân và năm đại chiến vương của anh.
Chỉ cần chọn ra một người thôi cũng đủ để Tô Hàng rung chuyển.
Chưa kể còn có tướng quân Côn Luân!
Kích động!
Vô cùng kích động!
Trong đời Thẳm Mặc Sơn chưa bao giờ kích động như.
vậy, ông ta sắp được nhìn thấy một chiến thần chí cao vô thượng.
Ông ta đã đợi ngày này bao lâu rồi.
Cuối cùng cũng đợi được!
Ý nghĩa lần này không giống nhau.
Tướng quân Côn Luân xuất hiện cùng Tần Bắc Sơn.
Tổng tư lệnh mới bổ nhiệm cũng là một danh tướng của Viêm Hoàng Thiết Lữ.
Tương đương với việc chứng kiến một thời khắc lịch sử.
Thẩm Mặc Sơn không ngừng nhìn vào lối đi, vô cùng mong chờ.
Các thế hệ trẻ của nhà họ Thẩm cảm thấy họ vô cùng vinh dự, niềm kiêu ngạo đến từ tâm của họ.
Trong các thế hệ trẻ của Tô Hàng, ai có thể tham dự buổi lễ kiểu này?
Đây là tư bản của họ.
Kinh nghiệm tài nguyên khi cạnh tranh với người cùng tuổi.
Chắc chắn có thể đè bẹp người cùng tuổi!
Đối với các ông lớn của Phòng thương mại Tô Hàng cũng vậy.
So với Thẩm Mặc Sơn, bọn họ càng coi tướng quân Côn Luân như cọng rơm cứu mạng.
Bởi vì Phòng thương mại Tô Hàng hiện đang gặp nguy hiểm, thị trường đang tiếp tục tan rã…
Nếu không có các cao thủ đứng sau chỉ bảo, họ sẽ rất khó khăn.
Không lâu sau, hội trường dần dần yên tĩnh lại.
Ngay lập tức, Đoạn Thiên Dương trong bộ quân phục bước đến hội trường.
Mọi người lần lượt đứng dậy chào đón sự xuất hiện của Đoạn Thiên Dương.
Dù sao thì sau này anh ấy sẽ là lãnh đạo của quân khu Tô Hàng.
Tuy nhiên, Đoạn Thiên Dương không lên sân khấu mà đứng ở lối vào của cửa chờ đợi.
Ngay sau đó năm người, Thanh Long, Kỳ Lân và Chu Tước xuất hiện.
Năm vị thiếu tướng!
Khí thế như cầu vồng, hoành áp toàn hội trường.
Đây là lần đầu tiên năm đại chiến vương ác liệt cùng một sân khâu.
Ngay cả Trịnh Hướng Quần cũng cảm thấy khí huyết sôi trào.
Chỉ có năm người này có thể đánh bại bước ra từ thiên quân vạn mã!
Năm người Thanh Long cũng dừng ở lối ra vào, cùng Đoạn Thiên Dương đứng thành hai hàng, lẳng lặng chờ.
đợi.
Mọi người biết điều này có nghĩa là gì.
Bọn họ đang chờ đợi sự xuất hiện của tướng quân Côn Luân!
Mọi người đứng dậy, nín thở nhìn chằm chẳằm lối đi.
“Cộp cộp cộp…”
Ngay sau đó, có tiếng bước chân.
Một bóng dáng vững vàng xuắt hiện ở lối vào của cửa!.