Sau khi Phác Hải Trấn nhìn thấy rõ thì cười lạnh, nói: “Mau mau đóng cửa lại! Không được để bọn họ chạy!”
Cánh cửa phòng tập thể thao lập tức bị đóng lại, máy chục người bao vây hai người Diệp Quân Lâm lại.
Phác Hải Trấn chợt quát một tiếng: “Anh thật to gan, tôi còn chưa đi tìm anh mà anh đã tự dâng tới rồi hả?”
Diệp Quân Lâm châm một điếu thuốc, hoàn toàn coi nhẹ mấy chục người xung quanh.
ĐI Ớ “Đặc!â[sitbapualânlaÐb Sfảng cáo “Thằn kia tôi nói cho anh biết, hôm nay nếu mà anh muốn tôi tha cho anh, thì chỉ có một cách.
Anh đưa bã xã của anh lên giường tôi! Ha ha ha…”
Phác Hải Trấn cười to nói.
“Ha ha ha…”
Những người khác cũng cười vang cả căn phòng, Diệp Quân Lâm không nói năng gì, cứ thế nhìn anh ta.
Ánh mắt đáng sợ đó, Phác Hải Trần nhìn thấy mà trong lòng phát run.
“Anh…Anh tới đây làm gì?”
Phác Hải Trấn vô thức hỏi.
“Rất đơn giản, cậu đâm vào xe của bà xã tôi thì phải đền!”
Giọng nói của Diệp Quân Lâm bình thản, lại mang theo một cỗ bá đạo.
“Ha ha ha…”
Nhưng sau khi đám người Phác Hải Trấn nghe xong thì cười lên ha hả.
Bọn họ đều nhìn Diệp Quân Lâm như nhìn thằng ngốc vậy.
Đần độn à?
Lại dám đòi Phác Hải Trần bồi thường?
Chắc chắn là hỏng não rồi.
“Muốn tôi bồi thường?”
Phác Hải Trần hỏi.
“Ừ, đúng thế! Chiếc xe không dưới hai triệu! Bồi thường!”
Diệp Quân Lâm lạnh giọng nói.
Phác Hải Trần cười nói: “Nói cho anh biết, từ trước tới nay tôi chưa từng bôi thường cho người khác! Muôn bôi thường? Nằm mơ đi!”
Diệp Quân Lâm hút một hơi thuốc lá, thản nhiên nói: “Thế vậy tôi cứ bắt cậu bồi thường thì sao?”
“Ha ha ha ha…”
Diệp Quân Lâm vừa nói ra câu này, tất cả mọi người liền cười phá lên.
Nhất là Phác Hải Trấn, anh ta cười ngặt nghẽo, còn đau cả bụng.
Ban ngày ở trước mặt Phó Học Kiệm thì bỏ qua.
Nhưng giờ đã ở địa bàn của anh ta, còn đòi anh ta bồi thường?
Muốn chết!
“Ha ha ha….Ay ya tôi cười đau bụng quá…”
Phác Hải Trần cười nhạo Diệp Quân Lâm một trận.
“Phốc xuy!”.