Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trịnh Tiêu Kỳ cũng cười lạnh nói: “Tôi cảm ơn lời chúc của các trưởng bối nhà họ Diệp! Năng lực tiếp nhận của tôi rất tốt, ngược lại là Diệp Quân Lâm, tôi sợ lát nữa anh ta sẽ không chấp nhận nổi ấy! Nhìn thấy tôi ưu tú như này, chồng tôi lại giỏi hơn anh ta gấp trăm ngàn lần, người hồi hận phải là anh ta chứ?”
Nghe vật, Diệp Đông Huy ha ha cười lớn nói: “Cháu yên tâm, người hối hận chắc chắn là cháu!”
“Ngoài ra, nhà họ Diệp tôi có nghèo túng hay không, tất cả chỉ dựa vào một câu nói của thằng bé! Chỉ cần Quân Lâm nói một câu, nhà họ Diệp tôi sẽ trở thành nhà giàu só một Tô Hàng, thậm chí là nhà giàu số một tỉnh Giang Nam ngay lập tức!”
Nói tới đây, người nhà họ Diệp tràn đầy kiêu ngạo.
Cho dù Diệp Quân Lâm đã tuyên bố không có bắt kỳ quan hệ nào với họ.
Nhưng trong lòng mọi người, Diệp Quân Lâm chính là người nhà họ Diệp!
Là niềm tự hào lớn nhất của nhà họ Diệp, không gì sánh được!
“Ha ha ha ha…”
“Sao thế em yêu?”
Đúng lúc này, chú rễ Lee Jai Jin chậm rãi đi tới.
Lee Jai Jin hôm nay rực rỡ chói mắt, xuất hiện trong đám người.
Bất kể là tướng mạo, chiều cao hay khí chất đều nghiền nát nam giới khác ở đây.
“Oal Chú rễ đẹp trai quá nhỉ? Lại còn xuất thân quý tộc, cổ đông của tập đoàn Tam Hưng!”
“Trịnh Tiêu Kỳ thật hạnh phúc! Ngưỡng mộ quá đi!”
Toàn trường nơi nơi đều là tiếng cảm thán và hâm mộ.
Trịnh Tiêu Kỳ nghe thấy, trong lòng rất là tự hào.
Các người đã thấy chưa?
Chồng tôi vạn người ngưỡng mộ ước ao!
Diệp Quân Lâm anh bì nổi à?
Vô số nhân vật nỏi tiếng Tô Hàng vừa nhìn thấy Lee Jai Jin tới thì lập tức đi lên đưa danh thiếp kết bạn.
Có mấy người đều là những nhân vật không thua gì Diệp Kiện Sâm lúc huy hoàng nhất.
Lee Jai Jin vừa đi ra đã trở thành tiêu điểm.
“Cô bé nhà ông Trịnh tốt số thật đấy! Bị Diệp Quân Lâm vứt bỏ, không ngờ lại tìm được một người tốt như này?”
“Còn không phải sao? Năm đó ông Trịnh còn quỳ xuống cầu xin Diệp Kiện Sâm, Diệp Kiện Sâm còn xé bỏ hôn ước đi, bây giờ có khi hối hận chết đi được!”.