Các quân quan thuộc các quân đoàn tiên phong đều phẫn nộ kêu to.
“Được rồi, chúng ta không đi nữa, để tôi xem ai dám xúc phạm oai phong của thủ trưởng Quân!”
“Đúng, thủ trưởng Quân đừng bận tâm, chuyện nhỏ đó cứ để chúng tôi xử lý!”
“Mẹ nó, bố phải bắn chết lũ chó đó mới được!”
Mọi người đều phẫn nộ kêu lên.
Diệp Quân Lâm cười nói: “Được, tôi sẽ không tranh giành với các anh, các anh giải quyết đi.”
Anh vốn định nghĩ cách khác để giải quyết vụ này.
Không ngờ lại có nhiều người đến đại viện như thế, vừa lúc nhờ họ giải quyết giúp mình, mình cũng bớt việc.
Được sự đồng ý của Diệp Quân Lâm, mọi người đều bắt đầu mong chờ, chỉ hận đám người kia không đến sớm một chút, họ còn muốn biểu hiện trước mặt chiến thần Côn Luân.
“Nào, chúng ta luyện tập tiếp! Lúc đó trực tiếp đánh gấy răng bọn kia!” Đám người đã hoàn toàn phấn khởi.
Bên kia, nhà họ Quách ở Hoa Hải, trên quảng trường sơn trang rộng lớn đứng đầy người, hầu như mỗi người đều có vóc dáng cao lớn, lộ ra khí thế kinh người, màu da nào cũng có, nhưng đều có chung một đặc điểm, đó là rất mạnh.
“Ba, con đã tập kết đủ Long Hổ Vệ rồi! Quách Long Đăng nói.
Nhà họ Quách vô cùng giàu có, số lượng tài sản không ai có thể địch lại.
Mấy năm nay, Quách Khôn Từ thậm chí còn bỏ ra một khoản tiền lớn để nuôi một nhóm hộ vệ, đặt tên là Long Hổ Vệ, mỗi người đều là cao thủ trong cao thủ, hoặc là lính đánh thuê trong tổ chức lính đánh thuê nổi tiếng quốc tế, hoặc là tổ chức sát thủ đứng đầu, hay là bộ đội đặc chủng xuất ngũ từ các nước lớn, thậm chí còn có mấy cao thủ khí công và cao thủ Muay Thái vân vân… Hằng năm, nhà họ Quách chỉ ra hơn tỷ cho Long Hổ Vệt Các gia tộc khác không thể tưởng tượng nổi con số này.
Mặc dù Long Hổ Vệ chỉ có năm trăm người, nhưng chất lượng còn hơn số lượng.
Họ thật sự rất mạnh, khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật, bạch bào của nhà họ Sở còn lâu mới là đối thủ!
Long Hổ Vệ là một đám người như rồng như hổ, đi đến đâu máu chảy thành sông đến đó.
Trong mắt họ, ba ngàn người ở Hoa Lư của Diệp Quân Lâm chỉ là một đám ô hợp, trước mặt Long Hổ Vệ chưa chắc đã trụ nổi mười phút.
Cho nên không ai có thể giữ được Diệp Quân Lâm.
Họ nhất định phải cướp được Lý Tử Nhiễm, gả cho Quách Long Đằng.
“Được rồi, xuất phát!” Quách Phi Hồng ra lệnh.
Không chỉ có thế, họ còn lấy danh nghĩa của Quách Khôn Từ triệu tập hơn trăm cao thủ đến trợ trận, cho nên cộng lại hơn sáu trăm người trùng trùng điệp điệp xuất phát về phía thành Hoa Lư, từng chiếc xe nối liền như một con rắn khổng lồ, trông cực kỳ đồ sộ.
Đến chạng vạng, đoàn xe của nhà họ Quách đều đã tới thành phố Hoa Lư.
Cả Hoa Lư đều run rẩy.
Nhất là hai nhà Đoàn Trịnh đang cầu nguyện cho mình đừng gặp phải phiền toái.
“Ba ơi, đi đâu trước? Con đã tra được địa chỉ của Diệp Quân Lâm rồi!” Quách Long Đăng hỏi.
“Tìm Diệp Quân Lâm trước, sau đó lại càn quét sạch sẽ thế giới ngâm của Hoa Lư, cuối cùng cướp Lý Tử Nhiễm đi kết hôn với con!” Quách Phi Hồng lạnh lùng nói.
“Con đã biết! Xuất phát cho tôi!”
Sau đó, quân đội của nhà họ Quách đồng loạt đi đến đại viện quân khu.
Nửa tiếng sau, mấy chục chiếc xe đã trùng trùng điệp điệp chạy đến bên ngoài đại viện quân khu.
Người trêu từng chiếc xe lần lượt nhảy xuống.
Thoáng chốc, năm trăm Long Hổ Vệ và một trăm cao thủ đã tập kết xong.
“Bao vây cho tôi, không được thả một đứa nào hết!“ Quách Long Đằng hô.
Sáu trăm người lập tức bao vây kín mít chung quanh đại viện quân khu, trong ngoài ba tâng, đừng nói là người, cho dù là chim cũng đừng hòng bay ra, nhất là đây chính là Long Hổ Vệ, còn mạnh hơn cả năm ngàn người.
Quách Phi Hồng và Quách Khôn Từ mới chậm rãi xuống xe.
“Vào từ cửa chính!“ Quách Phi Hồng ra lệnh.
Một đám người đi tới cổng đại viện.
“Gâu gâu gâu…” Mấy con quân khuyển đã bắt đầu sủa ¡nh ỏi..