Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện trường im lặng.
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Chuyện này.
Người đàn ông này là Người Sắt sao? Cả người dù có đao chém súng bắn cũng không sao? Ngay cả những thanh đao được chế tạo tỉnh xảo cũng bị gãy? Quá đáng sợ rồi đó? “A”
Chỉ thấy người đàn ông to lớn đang gào thét một cách điên cuồng, chiếc áo đang mặc trên người bị xé toạc ra thành từng mảnh.
Trên người anh ta đều là co bắp đáng sợ, với những đường nét rõ ràng, tựa như được đổ sắt thép.
Chiến vương Đông Phương! Bỏi vì dáng người quá lớn dẫn đến sự huệênh hoang quá mức, từ trước đến nay, Diệp Quân Lâm luôn khiến anh ta phải cúi người hành động.
“Bùm bùm bùm…”
Đông Phương giống như một chiếc máy ủi, đè bẹp đám cao thủ của Đảng thái tử.
Trong chốc lát, hàng trăm người ngã trên mặt đất, tất cả đều la hét không ngừng.
Thật đáng kinh ngạc!
Nhóm người Đảng thái tử đều kinh ngạc cả!
Hơn một trăm cao thủ lại không phải là đối thủ của một người!
Chuyện này…
Không thể tưởng tượng được.
Quan trọng là bọn họ đều biết những người này mạnh như thế nào!
Vậy mà lại bị đánh đến mức này!
Chẳng lẽ họ không phải con người?
Kiều Nguyên Thu quỳ trong sân ngây cả người.
Sự hung hăng kiêu ngạo vừa rồi của nhóm người Đảng thái tử đã biến mất.
Bọn họ đều trợn tròn mắt ra.
Hồ Minh Long nheo mắt.
Cố Hạn Vũ nhíu chặt cặp lông mày, nhìn chằm chằm vào đám người Diệp Quân Lâm.
Vấn đề khó giải quyết rồi.
Khiến cho Cố Hạn Vũ cảm thấy có chút khó xử.
“Lên! Giết chết anh ta!”
Cố Hạn Vũ lạnh lùng tàn nhãn nói.
Hai mươi người mang đao sau lưng luôn đi theo hắn lần lượt rút đao ra, xông lên phía trước.
Hai mươi người này là con át chủ bài mạnh nhất của Cố Hạn Vũ.
Đao bọn họ sử dụng không giống nhau, chúng là những con đao huyền thoại thời Đường.
Mang theo sự sắc bén có thể chặt đứt đá..